Thập Niên 70: Tiểu Phú Bà. Thư Thư Thư. Thập Niên 80 Theo Đuổi Anh Chồng Ác Bá. Nữu Nữu Mật. Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá. Tín Dụng Tạp. Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão. Lăng Hằng. Nữ Phụ Mau Gả Mau Gả A!
Tổng đề cử 70 Tiểu Phú Bà. Tô Từ vẫn luôn tại bất đồng thời không vị diện xuyên qua, dựa vào buôn bán đồ cổ thành giàu nhất một phương. Kết quả hệ thống ngoài ý muốn báo hỏng, nàng xuyên vào thập niên 70, thành một cái cùng mình cùng tên tiểu cô nương. Tiểu
Truyện Thập Niên 70 Tiểu Phú Bà - Chương 45 với tiêu đề '45: Mày Chờ Đó Cho Tao 4' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; "Tiểu sư phụ, với thời tiết như thế này, cháu đem đầu quấn thành cái dạng này, không nóng sao? Cháu đã vào nhà của ông
Tóm tắt: Đọc truyện Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm dịch chuẩn, Thập Niên 70: Khớp với kết quả tìm kiếm: 20/2/2022 · Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm. Tiểu phú bà cá mặn xuyên qua niên đại nghèo khó, ông nội bà nội trọng nam khinh nữ đến cực độ, cuộc sống của
Thập Niên 70 Vượng Phu Sinh Hoạt. Chương 32 ; chạy đi chạy lại làm việc cho cô rất hợp lý.Lúc này bà Hàn tiếp tục nói: "Tiểu Tô à, bác cũng không phải ham chút tiền ấy của cháu nên mới đề cử thằng tư nhà bác, kể cả Ái Quốc nhà bác cũng không phải loại người
Thập Niên 70: Tiểu Phú Bà. Tô Từ thường hay qua lại giữa các thời không với nhau, dựa vào sửa mái nhà dột và tu bổ đồ cổ mà trở nên giàu có. Kết quả hệ thống bất ngờ báo hư, cô xuyên sai vào niên đại 70, thành một cô gái nhỏ cùng tên với mình. Tiểu cô nương là
crqvXkg. Alibaba văn học VIP2019-05-19 kết thúc Văn án Xuyên qua trước, bạch phú mỹ Trần Hi mỗi ngày nguyện vọng là ở mua mua mua chơi ngoạn ngoạn cơ sở thượng làm điểm sự tình làm, xuyên qua sau lớn nhất nguyện vọng là có điều quần mùa thu xuyên! Thật là sinh nhật nguyện vọng không thể loạn hứa, một đêm phú bà biến thôn cô. Tiện nghi cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, di lưu gia sản thảm bị xâm chiếm, nhà chỉ có bốn bức tường lọt gió mưa dột, chỉ còn nửa túi lương thực phụ cùng mấy trương tiền hào, lại có một chuỗi củ cải đầu muốn dưỡng! Còn có cái kia hệ thống, ngươi nói ngươi kêu gì? “Ký chủ, giúp đỡ người nghèo hệ thống vì ngài phục vụ!” “Thỉnh ngài mau chóng dẫn dắt toàn thôn nhân dân làm giàu bôn khá giả!” Xốc bàn! Nhãn Nữ cường phúc hắc sủng văn
Tô Hoa Vinh và Tương Vân Hà kéo xe ba gác vào trong sân rồi dừng lại, chân trước chân sau vội vã chạy vào Hoa Vinh cõng Diệp Từ lên trên lưng, còn Tương Vân Hà giúp bà ôm hai chiếc chăn, một cái làm nệm lót dưới xe ba gác, một cái đắp lên người che chắn cho Diệp Từ được Tô HAoa Vinh cẩn thận đỡ nằm xuống xe ba gác, rồi dùng chăn quấn chặt cả người cô lại. Sau đó, bà nhanh chóng kéo xe đi về hướng đại Vân Hà không đi theo bọn họ. Bà đứng ở cửa hít sâu lấy lại hơi, sau đó quay về Xảo Diễm vẫn còn chưa rời đi, vẫn đang đứng trước cửa nhà Tương Vân Hà thở dốc quay về, cô ta dùng vẻ mặt đơn thuần mang theo chút tò mò hỏi “Thím, bé tư thế nào rồi?”Tưởng Vân Hà đưa mắt nhìn về phía đại đội, than nhẹ nói "Thím cảm thấy rất nguy hiểm, mắt con bé trợn trắng, cả người nó nóng như than hồng, . . Giống như... đến thở cũng không ra hơi. . . . . ."Nghe được những lời này, Ngô Xảo Diễm mừng thầm trong trên mặt cô ta vẫn không có biểu cảm gì khác thường, giả vờ nhíu mày hỏi “Nghiêm trọng đến vậy sao thím?”Trên mặt Tương Vân Hà tràn đầy lo lắng “Thật sự rất nghiêm trọng.”Ngô Xảo Diễm nhìn về phía đại đội, cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch quãng đường Tô Hoa Vinh gần như vừa đi vừa chạy vội vã kéo xe đến trạm y đỡ Diệp Từ từ trên xe ba gác xuống, ôm cô đi vào trong trạm y tế rồi đặt cô nằm xuống chiếc giường cũ bằng gỗ kê cạnh mép tường, sau đó lại vội vã đi tìm bác sĩ "Bác sĩ Chu, làm phiền ông mau tới đây xem giúp cho con bé nhà tôi với. Nó bị sốt cao tới mức ngất xỉu."Bác sĩ Chu khoác một chiếc áo trắng cũ bên ngoài, ông bước lại gần nhìn thấy tình hình của Diệp Từ, khuôn mặt trong nháy mắt cũng trở nên căng dám kéo dài thời gian, ông nhanh chóng tìm một cái cặp nhiệt độ đo nhiệt độ cơ thể cho Diệp Tô Từ, đồng thời đi mang bình truyền nước truyền dịch được treo lên, ông nhìn cái cặp nhiệt độ đang cầm trên tay, cau mày nói "Người con bé đã sốt cao như thế, sao bây giờ bà mới đưa nó tới đây?”Trong lòng Tô Hoa Vinh bây giờ có cả trăm lời muốn nói ra, nhưng bà giữ im lặng không nói sĩ Chu cũng không nói thêm gì nữa, bận rộn châm kim sau đó dán băng cố định bình truyền dịch cho Diệp Từ .Tô Hoa Vinh nhìn bác sĩ điều chỉnh tốc độ truyền nước xuống thật chậm , bà lo lắng hỏi “Bác sĩ Chu, bệnh tình con bé có nghiêm trọng lắm không?”Sắc mặt bác sĩ Chu nghiêm túc, chân mày ông vẫn nhíu chặt “ Sốt tới hơn 40 độ, bị choáng do sốc nhiệt, bà nói xem có nghiêm trọng hay không? Trước mắt tôi sẽ truyền nước hạ sốt, nếu con bé vẫn không khá hơn, bà mau chóng chuẩn bị đưa nó lên bệnh viện đa khoa trên huyện.”Tô Hoa Vinh không dám nói thêm nữa, tim đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài. Dù biết hiện tại tính mạng của Diệp Từ đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng bà vẫn không nhịn được nghĩ tới —— nếu phải đưa con bé đi bệnh viện huyện, vậy bệnh này sao mà điều trị nổi?Bà nghiêm mặt ngồi xuống chiếc ghế dài làm bằng tre ở đầu giường, trong lòng âm thầm cầu nguyện —— Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin người cứu giúp con bé Tô Từ nhà bà lần này Diệp lão nhị và con trai lớn Diệp An Quốc xong việc về đến nhà, nhìn thấy trong bếp lạnh lẽo, nồi xoong không hề có hơi ấm. Đúng lúc ông chuẩn bị nổi giận thì bà hàng xóm Tương Vân Hà sang nhà cho hay chuyện con bé tư bị sốt đến ngất xỉu. Lúc này cơn tức giận của ông mới dần dần hạ khéo Tương Vân Hà chân trước vừa rời đi thì mấy cô con gái trong nhà ra ngoài kiếm củi, cắt rau cho heo cũng quay trở tối đã có người nấu nướng, ông lập tức ra khỏi nhà đi tới trạm y tế của đại ông tới trạm y tế, bình truyền nước của con bé tư cũng cạn Tô Hoa Vinh đau khổ càm ràm vài câu, ông cất bước đi tới trước giường nhìn con bé một Hoa Vinh đứng bên cạnh ông vẫn còn đang nói tiếp "Bác sĩ Chu nói nếu con bé vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ phải chuyển lên bệnh viện đa khoa trên thị trấn."Bà vừa dứt lời, Diệp lão nhị nhìn thấy lông mi con bé khẽ run rẩy, sau đó mở mắt cũng không quay đầu lại, nói thẳng “Đi bệnh viện đa khoa làm cái gì? Không phải đã tỉnh lại rồi hay sao?”Nghe ông nói vậy, Tô Hoa Vinh vội vàng nhìn về phía Diệp nhiên con bé đã tỉnh rồi, chậm rãi chớp mắt làm rung hàng lông mi lập tức mừng rỡ, vội vàng đi tìm bác sĩ sĩ Chu đi vệ sinh xong quay về, nghe thấy Tô Hoa Vinh nói Diệp Từ đã tỉnh lại, ông cũng thở phào nhẹ nhìn qua bình truyền dịch, tới gần rút ống tiêm trên mu bàn tay cho Diệp Từ, rồi đè một miếng bông tẩm cồn lên để sát trùng.
Please enable cookies. Error 1016 Ray ID 7d65cbf50caa06cc • 2023-06-12 231535 UTC What happened? You've requested a page on a website that is on the Cloudflare network. Cloudflare is currently unable to resolve your requested domain What can I do? If you are a visitor of this websitePlease try again in a few you are the owner of this websiteCheck your DNS settings. If you are using a CNAME origin record, make sure it is valid and resolvable. Additional troubleshooting information here. Was this page helpful? Thank you for your feedback! Cloudflare Ray ID 7d65cbf50caa06cc • Your IP • Performance & security by Cloudflare
Tô Hoa Vinh vươn tay đẩy cánh cổng bằng cỏ lau ra, bước vào nhà rồi đi phơi quần lấy quần áo đã giặt sạch trong chậu ra, vắt khô lại lần nữa, khẽ giũ cho rơi bớt nước xuống, rồi mở ra vắt trên hai sợi dây mảnh khảnh kéo ngang khi phơi quần áo xong, bà cất thau giặt quần áo, lấy khăn khô lau tay rồi quay người đi vào nhà lòng bà vẫn luôn lo lắng cho con bé thứ tư nhà mình, bà muốn vào xem con đã hạ sốt trưa Tứ Nha bắt đầu phát sốt, vì nhà nghèo nên không có điều kiện để mỗi lần bị bệnh là được uống thuốc tiêm thuốc. Vậy nên, khi trong nhà có người bị bệnh cũng đều là tự mình gắng gượng chịu đựng, cố gắng vượt khi ra khỏi nhà, Tô Hoa Vinh đã nấu nước nóng cho nhìn cô uống hết một chén nước ấm lớn mới bảo cô lên giường nằm, bọc chăn lại cho toát mồ hôi. Bà nghĩ để cô ngủ một giấc, mồ hôi toát ra thì sẽ không sao nữa.“Tô Từ, con cảm thấy thế nào rồi?”Tô Hoa Vinh vừa hỏi vừa mở cửa bước vào, xoay người rẽ trái, nhấc tấm rèm màu xám tro lên, khẽ cúi người đi vào căn phòng phía tây kia. Trong phòng không có lấy cái giường đàng hoàng nào, chỉ có cái giường lớn được ghép lại từ mấy khúc gỗ và ván gỗ, phía trên là cái chăn màu tối thô Hoa Vinh đi đến bên giường, vừa định hỏi lại thì thấy Tứ Nha bọc chăn mở to mắt, dáng nằm thẳng tắp, đôi mắt lật ngược một khoảng trắng, hai bên má bị sốt đến đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đã tắt thở rồi Hoa Vinh bị dọa toát mồ hôi, vội vàng đặt tay lên trán trán nóng bừng như than củi, bà vội vàng kéo Tứ Nha dậy, vừa kéo vừa hoảng loạn kêu lên “Tô Từ, Tô Từ, con làm sao vậy?”Tứ Nha vẫn trợn tròn mắt, không hề đáp lại Hoa Vinh sốt ruột gọi vài tiếng, xoay người định cõng cô lên lưng. Nhưng còn chưa kéo cô lên lưng thì bà bỗng nhận ra, với vóc dáng hiện tại của Tứ Nha, cho dù bà có cõng nổi cô thì cũng không thể cõng đến trạm y tế trong đại đội không thể hoảng loạn đến không có suy nghĩ, vội vàng đặt con bé nằm lại trên tay kéo chăn lên, sau đó bà vội vàng chạy ra khỏi sân, xoay người chạy đến nhà họ Kim ở phía tây kế bên. Tô Hoa Vinh sốt ruột chảy mồ hôi đầy đầu chạy vào sân, vội gọi Tương Vân Vân Hà còn đang nói chuyện với Ngô Xảo Diễm, hai người đang cười nói vui vẻ thì nghe tiếng kêu dồn dập của Tô Hoa Vân Hà không nghe ra giọng điệu sốt ruột của Tô Hoa Vinh, chỉ cười nói “Chị Tô đó hả? Em ở trong nhà đây, chị vào nhà đi.”Ngô Xảo Diễm thì đã nghe thấy giọng của Tô Hoa Vinh có chút không thích hợp, nhưng cô ta không nói ra, chỉ có ánh mắt cất giấu mong chờ đi đến nhà chính, nhìn liếc qua cánh ta vừa vặn nhìn thấy gương mặt hoảng loạn lo lắng của Tô Hoa Vinh. Bà lo lắng đến mức thở không ra hơi, vội nói với Tương Vân Hà “Cô cho tôi mượn xe đẩy nhà cô một lúc, Tứ Nha nhà tôi bị sốt đến hôn mê bất tỉnh, tôi phải mau chóng đưa nó đến trạm y tế.”Nghe vậy, Tương Vân Hà cũng lo lắng, vội vàng buông kim chỉ trong tay rồi đứng lên “Nó bị sao vậy?”Tô Hoa Vinh thấy bà đi ra ngoài, thở phì phò giải thích “Trưa hôm nay đột nhiên nó phát sốt, tôi sờ thử trán nó thấy vẫn ổn, nên cho nó uống nước ấm rồi quấn chăn cho toát mồ hôi. Ai ngờ……”Tương Vân Hà hiểu ra, cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng kéo xe đẩy nhà mình, đi theo Tô Hoa Vinh sang nhà bên nha đầu Ngô Xảo Diễm kia, bà tạm thời không có tâm tư để ý nhiên Ngô Xảo Diễm sẽ không qua nhà bên kia giúp đỡ. Tuy nhà cô ta và nhà họ Diệp là hàng xóm, nhưng bọn họ cũng là kẻ thù gia truyền của nhau. Từ lúc cô ta bắt đầu có ký ức đến nay, nhà cô và nhà họ Diệp không hề qua lại với nhau, quan hệ của hai nhà lúc nào cũng như nước với lửa nhà vốn đã có quan hệ không tốt, thù hận còn rất sâu, bản thân cô ta cũng rất ghét Tứ Nha nhà họ ta chỉ ngóng trông Diệp Từ sẽ nhắm mắt xuôi tay đi về Tây Thiên, nên sao cô ta có thể giả vờ giả vịt đi qua giúp đỡ Xảo Diệp đi theo Tô Hoa Vinh và Tương Vân Hà, lúc đi ra khỏi sân nhà họ Kim, cô ta khẽ nhướng chân mày, nụ cười kia cũng được giấu vì trong lòng cô ta biết rất rõ, thời gian kéo dài như vậy, nhất định đã hết cách cứu chữa cho Tứ Nha nhà họ Diệp rồi.
Tháng 9 năm tiết lập thu, từng hạt mưa phùn rơi lất phất, làm dịu bớt cái nóng oi bức của giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống, cuối ngày mặt trời ngả về phía tây, gió thổi cuốn theo lá phong dưới mặt đất, không khí mới có chút mát khi nghỉ trưa, tránh được thời điểm mặt trời nắng chói chang nhất, trong sân các hộ gia đình của đại đội Hướng Dương lại trống thôn, phần lớn đều là nông dân sinh sống. Trong cái năm tháng đặc biệt này, không có công việc làm ăn nào khác, mọi người đều khiêng cuốc xẻng đi tới phòng chăn nuôi của đội sản xuất. Họ nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, sau đó ra đồng lao động, làm việc vì miếng ăn của cả một nhà già ông trong nhà đã đi rồi, Tương Vân Hà đi ra chỗ đất phân1 nhà mình hái mấy quả dưa chuột già.1Đất phân phần ruộng/ đất thuộc sở hữu nhà, bà để quả dưa chuột sang một bên, sau đó đi tới ngồi xuống mép giường, vươn tay cầm lấy kim chỉ và vải dệt cũ từ trong khay đan ra. Đặt nó lên đùi, tay bà cẩn thận luồn chỉ vào kim, tới lúc chuẩn bị khâu đế giày mới phát hiện không thấy cái đê 2 đâu.2Cái đê vật dụng thường dùng trong khâu cúi người tìm lại mấy lần trong khay đan, mới chợt nhớ ra vài ngày trước chị hàng xóm Tô Hoa Vinh đã mượn đi thế bà đành bỏ đế giày mới khâu được một nửa trong tay xuống, đứng dậy vỗ chiếc áo choàng ngắn làm bằng vải thô trên người mình, định đi sang nhà cách vách tìm Tô Hoa vừa mới đi đến trước cửa viện, bà tình cờ chạm mặt con bé nhà họ Ngô, Ngô Xảo Xảo Diễm đúng là đang định vào nhà bà, nó cười chào hỏi bà “Thím, thím định ra ngoài sao?”Tưởng Vân Hà khách khí cười hiền lành, đáp “Đúng vậy, thím định đi sang nhà thím Tô lấy lại cái đê khâu tay. Hai hôm trước thím ấy vừa sang mượn.”Ý cười trong mi mắt Ngô Xảo Diễm càng tươi hơn “Ôi chao, trùng hợp thật đó, đúng lúc trên người cháu cũng mang theo một cái. Cháu vừa đi ngang qua nhà Diệp Từ nhưng nhìn bên trong hình như không có ai ở nhà.”Nói xong cô ta lập tức sờ vào trong túi lấy ra một cái đê màu bạc đen, rồi đưa đến trước mặt Tương Vân Vân Hà nhìn cái đê, vỗ nhẹ tay cười nói “Thật trùng hợp.”Tạm thời đã có cái đê dùng trước, nhà Diệp gia bên cạnh lại không có người, Tưởng Vân Hà lập tức dẫn Ngô Xảo Diễm đi vào của Tưởng Vân Hà họ Kim, người trong thôn đều gọi là ông Kim, chồng của Tô Hoa Vinh ở cách vách là ông hai Diệp, kế đó là nhà Ngô Xảo Diễm. Nhà họ Kim là nhà đầu tiên ở trong thôn, bọn họ và nhà họ Diệp, nhà họ Ngô làm hàng xóm láng giềng đã rất nhiều Vân Hà cúi đầu ngồi trên mép giường, dùng mũi kim chọc thủng một lỗ trên đế giày, tán gẫu hỏi Ngô Xảo Diễm “Hôm nay là thứ hai, sao cháu không đi học?”Ngô Xảo Diễm đang tìm vải vụn ở khay đan bên cạnh “Hôm nay cháu bị đau răng nên xin nghỉ không đi học. Ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, biết thím giỏi việc may vá nên cháu tới đây học.”Nói xong ánh mắt cô ta âm thầm chuyển động, lén lút nhìn trộm về hướng đông, hiển nhiên là nhìn về phía nhà họ Diệp ở cách nay cô ta cố ý xin nghỉ không tới trường học, canh thời gian cầm cái đê tới tìm Tương Vân Hà không phải vì học thêu thùa may vá với bà. Cô ta làm vậy vì không muốn cho Tưởng Vân Hà đi sang nhà họ Diệp tìm Tô Hoa Vinh lấy cái đê, vừa lúc phát hiện Tứ Nha nhà họ Diệp phát sốt ngất xỉu, sau đó cứu con bé hai Diệp và Tô Hoa Vinh là vợ chồng, Diệp Từ là con gái hai người họ, là đứa con thứ tư trong Xảo Diễm làm như vậy ắt phải có nguyên nhân của này còn phải nói từ hai ngày đó cô ta vừa mở mắt, đột nhiên phát hiện chính mình cải lão hoàn đồng, trở về năm mình mới mười ba tuổi. Sau đó cô ta phát hiện mình không chỉ trọng sinh sống lại, mà còn đang sống ở trong một cuốn tiểu chính trong cuốn tiểu thuyết này lại là Diệp Tô Từ - người mà cô ta chán ghét nhất, xem thường từ lúc nhỏ, cũng chính là Tứ Nha nhà họ Diệp, hàng xóm nhà cô Tô Từ ngoài lớn lên trắng nõn xinh đẹp, linh động kiều mỹ ra thì không có sở trường gì, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc nhè. Nhưng cái người suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc này trên đầu lại có hào quang của nữ chính. Chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp và nước mắt, cuối cùng cô đã trở thành bà chủ giàu có, ở trong biệt thự cao cấp, ngồi siêu xe, tay đeo trứng bồ câu. Cô chính là người sống tốt nhất trong thôn của họ.
thập niên 70 tiểu phú bà