Chương 1. 1 Cả đời Lương Hoà có hai việc ra ngoài dự kiến của cô. Thứ nhất: cô lấy chồng. Thứ hai, cô lấy một người đàn ông như thế. Ngày hôn lễ, bạn thân của cô là Hạ An Mẫn cứ thích thú vuốt vuốt tà áo cưới mãi không buông tay, trên khuôn mặt Hạ An Mẫnbộc lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, nói: "Hừ hừ Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ. Ngôn Tình·9.5 điểm. Tóm Tắt nội dung truyện Truyện Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ, tình yêu thề non hẹn biển hứa hẹn đủ điều, kẻ trốn người đuổi, hợp rồi lại tan, liệu họ có thể. Lưu tủ sách Theo Lâm Thiên Long mãnh liệt đút vào đem đùi ngọc nâng lên tọa hạ : ngồi xuống, dùng giữa háng con sò ngọc đến ăn trước người đại nam hài đại bảo bối, hai cái rất tròn rắn chắc thon dài đùi ngọc cao cao bắn lên, kiều nộn hữu lực trong hoa kính một hồi đe doạ tựa như nhặt lách vào co rút, không tự Bậc Thầy của nhân thiên. Kính đảnh lễ Tam Bảo. Phật là Thầy chỉ đạo, Bậc tỉnh thức vẹn toàn, Tướng tốt đoan trang, Trí và bi viên mãn. Đệ tử chúng con, chí tâm kính lễ chư Phật thường trú trong ba đời và mời phương. (1 lạy, O) Pháp là con đường sáng, Dẫn người MỸ MÃN ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ NGÂM VỊNH PHONG CA NGHÌN KẾ TƯƠNG TƯ NHẬT KÝ THĂNG CHỨC CỦA THỔ THẦN TA MUỐN ĐẾN CỬU CHÂU THẤT NƯƠNG THƯỢNG CUNG TRẢ TA KIẾP NÀY TRẦM HƯƠNG TUYẾT VĨNH AN Tổng Hợp Ngôn Vậy đệ tử thanh âm ép tới trầm thấp dò hỏi. "Ừm." Bành chương tiếng nói phủ lạc, trên vách đá 83 người vì thủ Trần Nhân Thanh, thu hồi bao phủ bành chương linh thức, chợt, ha ha cười nói: "Đa tạ Bành sư đệ cáo tri Đàm Vân hạ lạc." Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ. 8.5/10. 4.2K. Tác giả: An Tư Nguyên. Thể loại: Ngôn Tình. C87. Scandal Đình Đám - An Tương Nguyên. 7.5/10. 11K. Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam) tập hợp những truyện tiếng việt hay, truyện hxOTi5. Miễn phí giao hàng Miễn phí giao hàng toàn quốc cho Đơn hàng từ tựa sách Với hơn 80,000 đầu sách trong mọi lĩnh vực và tiếp tục tăng mỗi ngày, tự hào là nhà sách trên mạng có số lượng đầu sách lớn nhất Việt Nam, bạn có thể tìm được bất kỳ quyển sách nào cho mọi nhu cầu đọc sách của bạn. Vinabook Reader Hơn 10,000 tựa sách và tạp chí trong thư viện sách khổng lồ của Vinabook Reader mọi lúc mọi nơi chỉ từ 825đ/ngày Đăng nhập Đăng ký Danh mục sách Sách Bán Chạy Sách Bán Chạy Sách Mới Phát Hành Sách Mới Phát Hành Sách Sắp Phát Hành Sách Sắp Phát Hành Sách Ngoại Văn Sách Ngoại Văn Sách Blockchain Sách Blockchain Mới Sách Kinh Tế Sách Kinh Tế Sách Văn học Trong Nước Sách Văn học Trong Nước Sách Văn học Nước Ngoài Sách Văn học Nước Ngoài Sách Thường Thức – Đời Sống Sách Thường Thức – Đời Sống Sách Thiếu Nhi Sách Thiếu Nhi Sách Phát Triển Bản Thân Sách Phát Triển Bản Thân Sách Tin Học - Ngoại Ngữ Sách Tin Học - Ngoại Ngữ Sách Chuyên Ngành Sách Chuyên Ngành Sách Giáo Khoa - Giáo Trình Sách Giáo Khoa - Giáo Trình Tạp chí - Văn phòng phẩm Tạp chí - Văn phòng phẩm Hỗ trợ trực tuyến Hotline 1900 6401 Tổng đài chăm sóc và Hỗ trợ Khách hàng hoạt động suốt 6 ngày trong tuần Thứ 2 - 6 hoạt động từ 800 - 1700 T7 - Chủ nhật Quý khách vui lòng để lại tin nhắn qua email hotro Chúng tôi sẽ xử lý email sớm nhất giúp quý khách. Trang chủSách Văn học Nước NgoàiTiểu thuyếtMỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ Sau khi ly hôn 1 năm, Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ gặp lại nhau. Bao tình huống hài hước giữa hai người đã xảy ra chỉ với mục địch khiến cô ấy về lại bên mình và hai người có thể vui vẻ nắm tay nhau đi tới lễ đường làm lễ tái hôn. Tình yêu ... Xem thêm Thông tin kèm theo Có dịch vụ bọc sách plastic cao cấp cho sách này Chi tiết Miễn phí giao hàng toàn quốc cho Đơn hàng từ Áp dụng từ 1/2/2015. Xem chi tiết » Giới thiệu sách Thông tin chi tiết Đánh giá & bình luận Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ Sau khi ly hôn 1 năm, Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ gặp lại nhau. Bao tình huống hài hước giữa hai người đã xảy ra chỉ với mục địch khiến cô ấy về lại bên mình và hai người có thể vui vẻ nắm tay nhau đi tới lễ đường làm lễ tái hôn. Tình yêu khoan dung, chiều chuộng, hi sinh vì vợ cũ của Giả Thiên Hạ thể hiện tràn ngập trong cuốn sách cứ nhẹ nhàng, từ từ ngấm vào suy nghĩ của bạn đọc thông qua câu chuyện hài hước nhẹ nhàng. Một mối tình thanh mai trúc mã, năm tuổi vì một cái thơm mà Giả Thiên Hạ gọi Mỹ Mãn là thiếp thứ 18, bảy tuổi vì một cái thơm nữa mà từ đó đổi xưng hô gọi cô là bà xã. Kết thúc tất cả hai người họ sẽ đi đến đâu? Hãy cùng đón đọc "Mỹ Mãn đệ nhất Thiên Hạ".Mời bạn đón đọc. Thông tin chi tiết Tác giả An Tư Nguyên Người dịch Phan Lưu Ly Nhà xuất bản Nxb văn học Nhà phát hành Sách Việt Mã Sản phẩm 8936055595005 Khối lượng gam Định dạng Bìa mềm Kích thước x cm Ngày phát hành 2011 Số trang 528 Nhận xét từ khách hàng Đánh giá trung bình 0 - người đánh giá 0,0 5 ★ 0 4 ★ 0 3 ★ 0 2 ★ 0 1 ★ 0 Bình luận từ facebook Ngỡ rằng thời gian dần trôi mỹ nữ sẽ thật nhiều nhưng vẻ đẹp thoát tục của Lý Nhược Đồng năm xưa vẫn không ai có thể đánh bại. Màn ảnh Hoa ngữ vốn dĩ xưa nay là nơi hội tụ của các mỹ nhân. Từ tiểu thuyết ngôn tình đến phim ảnh, khán giả từng nghe khá nhiều danh xưng “đệ nhất thiên hạ”. Những mỹ nhân có được danh xưng này hầu hết đều là những mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần khó ai sánh kịp. Để lựa chọn diễn viên vào vai những mỹ nhân này, hẳn nhà sản xuất cũng từng phải “đau đầu” giữa một rừng mỹ nữ. 5 mỹ nhân với danh xưng “đệ nhất thiên hạ” dưới đây chính là đại diện cho nhan sắc từng thế hệ, từng thời kỳ ai ai cũng xinh đẹp tuyệt trần nhưng tường thành với thời gian mãi chỉ có riêng nàng Lý Nhược Đồng năm xưa. 1. Đệ nhất mỹ nhân kinh thành Lý Thường Nhạc Lý Tâm Ngải Lý Thường Nhạc Lý Tâm Ngải – Đệ nhất mỹ nhân kinh thành Cẩm Tú Vị Ương vượt qua bao tin đồn vẫn lên sóng và là bộ phim đình đám của năm 2016. Cho đến tận bây giờ khi nhắc đến nữ nhân khiến người ta vừa yêu vừa hận ắt hẳn không thể thiếu Lý Thường Nhạc do Lý Tâm Ngải thủ vai. Được mệnh danh là mỹ nữ “ngậm thìa vàng” khi sinh ra trong gia đình quyền quý, Lý Thường Nhạc lại được ca tụng là Đệ nhất mỹ nhân kinh thành, vì thế mà cô nàng rất ngang ngược và tự cao tự đại. Nhưng Lý Thường Nhạc đẹp bao nhiêu thì lòng dạ nàng độc ác bấy nhiêu. Đem lòng yêu thương Thác Bạt Tuấn La Tấn nhưng đôi mắt chàng chỉ hướng về Lý Vị Ương Đường Yên, Lý Thường Nhạc bày đủ trò để hãm hại cô. Là bông hồng lai sở hữu đôi mắt to tròn cùng đường nét thanh tú, không thể phủ nhận Lý Tâm Ngải chính là lựa chọn xuất sắc nhất cho hình ảnh Đệ nhất mỹ nhân kinh thành. 2. Đệ nhất mỹ nhân võ lâm Mã Phương Linh Trương Hinh Dư Mã Phương Linh Trương Hinh Dư – đệ nhất mỹ nhân giới võ lâm Lại một lần nữa Trương Hinh Dư chứng minh danh xưng “mỹ nhân cổ trang” của mình trong tạo hình phim Tân Biên Thành Lãng Tử khiến ai nấy đều mê mẩn. Trong phim Trương Hinh Dư vào vai Mã Phương Linh, nữ nhân đẹp nhất giới võ lâm, và có mối tình tay ba đầy trắc trở với Chu Nhất Long và Vu Thành Bân. Kể cả ảnh hậu trường hay những hình ảnh xuất thần mà kể cả tiện tay cap bừa màn hình cũng có thể thấy một nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của Trương Hinh Dư. Từ sắc sảo đến thanh thuần Trương Hinh Dư đều thiên biến vạn hóa khiến cho khán giả như chết chìm trong hình ảnh xinh đẹp này. 3. Đệ nhất mỹ nhân tộc Nữ Chân Đông Ca Đường Nghệ Hân Đông Ca Đường Nghệ Hân – đệ nhất mỹ nhân tộc Nữ Chân Độc Bộ Thiên Hạ được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết cùng tên, phim kể về một nữ tử vượt qua 400 năm lịch sử, xuyên về đời Minh Thần Tông Vạn Lịch, thời Minh mạt Thanh sơ với danh xưng Đông Ca hay còn gọi là đệ nhất mỹ nhân Đông Ca của tộc Nữ Chân với lời nguyền có thể chấn hưng thiên hạ, cũng có thể khiến xã tắc vong. Thuộc thể loại xuyên không, cổ trang, Độc Bộ Thiên Hạ là một bộ phim được xét vào dạng đình đám sau Võ Tắc Thiên năm xưa. Sau khi lên sóng, Đường Nghệ Hân được ca ngợi rất nhiều về diễn xuất tròn vai của mình, đặc biệt là vẻ đẹp xứng đáng với danh xưng “đệ nhất mỹ nhân”. 4. Đệ nhất mỹ nhân Thanh Khâu Bạch Thiển Dương Mịch Bạch Thiển Dương Mịch – đệ nhất mỹ nhân xứ Thanh Khâu Năm 2017, Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa gây sốt toàn châu Á với tình yêu 3 đời 3 kiếp của Dương Mịch cùng Triệu Hựu Đình. Đây là bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Đường Thất Công Tử. Trong phim, Dương Mịch vào vai Bạch Thiển, nàng được mệnh danh là nữ nhân đẹp nhất xứ Thanh Khâu. Viễn cổ thượng thần, là con gái út của Hồ Đế Bạch Chỉ, người kế thừa ngôi vị Đông Hoang Nữ đế của Thanh Khâu, dung mạo xinh đẹp vô bì, khí chất cao ngạo, thẳng thắn, dám nghĩ dám làm. Nguyên là cửu vĩ hồ hồ ly chín đuôi lông trắng đạt đến độ “lão bà” 14 vạn tuổi. Nhan sắc trong veo cùng đôi mắt to tròn của Dương Mịch kết hợp với những bộ trang phục cổ trang lộng lẫy. Không thể phủ nhận, Dương Mịch đích thị là Bạch Thiển trong lòng khán giả, là nữ nhân đẹp nhất xứ Thanh Khâu đúng như lời đồn. 5. Đệ nhất mỹ nhân kiếm hiệp Tiểu Long Nữ Lý Nhược Đồng Tiểu Long Nữ Lý Nhược Đồng – đệ nhất mỹ nhân giới kiếm hiệp Tuy nhiên, trước nay nói đến đệ nhất mỹ nhân thì không thể thiếu nàng Tiểu Long Nữ Lý Nhược Đồng trong Thần Điêu Đại Hiệp. Dù bộ phim đã được remake rất nhiều lần, cũng rất nhiều nữ nhân trong vai Tiểu Long Nữ, để lại ấn tượng mạnh nhất và đến giờ vẫn còn lưu lại trong trái tim khán giả thì chỉ có thể là Lý Nhược Đồng. Năm 1995, cùng với Cổ Thiên Lạc, Lý Nhược Đồng tạo nên một phiên bản Thần Điêu Đại Hiệp khó quên trên màn ảnh nhỏ Hoa ngữ. Đây cũng là phiên bản được xem như thành công nhất của bộ truyện Thần Điêu Đại Hiệp. Thần Điêu Đại Hiệp được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết của nhà văn Kim Dung, Tiểu Long Nữ được xem là nàng thơ của nhà văn, là nữ nhân xinh đẹp động lòng người trong giới kiếm hiệp. Hình ảnh Lý Nhược Đồng năm ấy thoát tục diễm lệ chính là vẻ đẹp bao người thầm mến mộ. Không thể phủ nhận, mỹ nữ trên màn ảnh Hoa ngữ xuất hiện rất nhiều, nhưng để vào vai nữ nhân “đệ nhất thiên hạ” thì không phải nhan sắc nào cũng có thể tròn vai và khiến khán giả cảm nhận được sự “đệ nhất” đó. Không phải ngẫu nhiên mà đến hiện tại Lý Nhược Đồng vẫn là “đệ nhất thiên hạ” tường thành trong lòng khán giả dù đã xuất hiện rất nhiều “đệ nhất thiên hạ”. Theo helino Truyện Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ, tình yêu thề non hẹn biển hứa hẹn đủ điều, kẻ trốn người đuổi, hợp rồi lại tan, liệu họ có thể về bên nhau để tìm thấy hạnh phúc mà mình mong đã từng ly hôn, phá sản, công việc cũng mất, bố mẹ từ mặt. Cô trở về nước sau nhiều năm sinh sống bên Mỹ, giờ quay về lại chứng kiến cảnh chồng cũ ôm ấp một người phụ nữa khác, mặc dù đã ly hôn nhau nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau. Cô quyết tâm làm lại từ đầu với công việc mới, bắt đầu một mối quan hệ mới nhưng không bao lâu cô lại phải gặp nhiều sóng gió. Nhưng thật không ngờ, cô hiểu lầm anh là người phong lưu vậy mà lại là người yêu cô hết lòng vì cô mà anh có thể hy sinh cả tính mạng của mình. Cô không đủ tự tin để lựa chọn giữa hia người đàn ông, một người là chồng cũ vẫn còn yêu mình hết lòng, còn người kia luôn giúp đỡ, chăm sóc mình những lúc kho khăn bên đất khách quê người. “Xoạt”, tiếng động rất nhẹ phát ra do có người kéo tấm rèm cửa sổ lên, chưa đủ để đánh thức người vẫn còn đang ngủ. Chỉ có điều ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ chẳng nể nang gì mà xông vào làm phiền Giả Thiên Hạ. Mí mắt anh động đậy, mày cau có bực bội. Sự tức giận thể hiện quá rõ ràng đó cũng chẳng khiến người kia biết điều an phận. Người ấy lại tiếp tục kéo nốt tấm rèm còn lại, tiếp đó còn bật tất cả đèn treo tường, đèn hành lang, đèn ngủ hai bên giường… ở trong phòng lên. Giả Thiên Hạ từ trước đến nay luôn là một người có yêu cầu cao trong chất lượng cuộc sống, cho dù là đi công tác thì phòng khách sạn cũng phải đầy đủ đèn điện chiếu sáng. Nhưng yêu cầu của anh khi ngủ lại càng cao hơn, nếu như những thứ đèn điện đó làm chói loá mắt anh vào buổi sáng hôm sau, thì lúc tỉnh dậy đừng trách anh lại cáu gắt, nổi giận. “Đinh Mỹ Mãn, em chán sống rồi đúng không?”. Cố gắng quay người sang phía khác, thậm chí còn dùng cả chăn che lên mặt, tất cả mọi thứ đều thử nhưng cuối cùng Giả Thiên Hạ đành bỏ cuộc. Trận say bí tỉ hôm qua khiến đầu anh đau như búa bổ, tâm trạng vì thế lại càng tồi tệ hơn. Cho dù như vậy, nhưng trong câu đe nẹt này cũng vẫn mang chút dịu dàng, khoan dung. Song tất cả những gì anh nhận được chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. Rất tốt, cuối cùng cũng chịu an phận. Giả Thiên Hạ vô cùng hài lòng trước kết quả này. Anh đang định ngủ tiếp, thì bỗng nghe thấy giọng nói không phải là của Mỹ Mãn vang lên. “Chị Mỹ Mãn đi đâu mất rồi ấy”. Anh tiếp tục lặng thinh, đầu óc vẫn chưa lấy lại đủ tỉnh táo. Tiếp tục đọc → “Cô giúp tôi đỡ anh ấy vào giường đi!”. Sau khi nghe hết câu của Mỹ Mãn, ánh mắt của Mạc Tường lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhìn Đinh Mỹ Mãn cao ngạo ra lệnh, sau đó quay người đi vào buồng tắm rửa mặt mà chẳng hề có chút ý định nào giúp sức cùng cô đưa Thiên Hạ vào giường. Tất nhiên Mỹ Mãn lại càng không có ý định rời khỏi nơi đây. Tiểu Tường mím chặt môi, tức giận chẳng biết trút ra đâu, không lẽ lại tỏ ra hiền đức trước người đàn ông đã say tới mức chẳng tự đi được hay sao? Thế nhưng, nghĩ đến những lời mình vừa nói trước đó, Mạc Tường không thể buông tay bỏ đi ngay lúc này được. Cô chỉ còn cách cắn răng chịu đựng mà dìu Giả Thiên Hạ vào giường, chỉ có vài bước ngắn ngủi thật lòng cũng chẳng gây khó khăn quá nhiều với cô vì cô cũng đã dìu anh cả đoạn đường dài. Song điều thực sự khiến Mạc Tường khó lòng cất bước lúc này chính là tâm trạng của cô. Tiếp tục đọc → Ngay vào lúc mí mắt của Mỹ Mãn đang trĩu nặng dần, gần như sắp chìm sâu vào giấc ngủ thì đột nhiên di động vang lên. Tay cô đưa ra chậm rãi, bất lực lôi chiếc di động ra xem kĩ. Một tin nhắn hình. Sau một hồi đọc tin, cô bắt gặp một tấm hình… Đó là một đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết, cuồng nhiệt, nhìn giống như một đôi tình nhân đang rất yêu thương quấn quýt nhau. Đương nhiên nhân vật nam, nữ chính không ai khác ngoài Giả Thiên Hạ và Mạc Tường. Cô có thể nhận ra được bộ quần áo trên người anh, đó là trang phục mặc đi dự lễ trao giải tối nay. Người đàn ông đã hẹn trước với cô tối nay sẽ đi ăn mừng rồi sẽ cầu hôn, kết quả giờ này đang ôm hôn người phụ nữ khác! Đã vậy cô còn giống như một con ngốc ngồi lì trong khách sạn chờ đợi, trong khi anh đang vui chơi thoả thích ngoài kia. Mỹ Mãn vẫn cố thuyết phục bản thân có lẽ đây chỉ là hiểu lầm, hoặc do người nào đó ác ý tạo dựng nên mà thôi. Thế nhưng lúc này từ ngoài cửa truyền vào tiếng tít tít khi quẹt thẻ mở cửa, cô liền ngẩng đầu lên, ngước ra phía cửa chính xem liệu có phải Giả Thiên Hạ đã quay về không. Tiếp tục đọc → Diễn biến sau đó của sự việc đã chứng minh rằng, người đứng ở đầu chiến tuyến cung cấp tin giật gân không phải là các tay phóng viên săn tin mà chính là những anh chàng quay phim đứng ngay sau các phóng viên. Ống kính của anh ta vừa lia đi thì trên màn hình xuất hiện ngay hình ảnh của một người mà Mỹ Mãn không hề ngờ tới. Khán phòng lúc ấy không khí trở nên kì lạ đã đành, nhưng ngay cả những người đang nói chuyện rôm rả như Mỹ Mãn và Tiểu Ái cũng đều ngây dại vì bất ngờ. Cuối cùng thì người ngoài cuộc vẫn là tỉnh táo nhất, Tiểu Ái liền kêu gào lên nhằm thu hút sự chú ý của cô bạn mình trong di động “Ôi chúa ơi, tại sao Lăng Gia Khang lại xuất hiện ở đây?”. Tiếp tục đọc → Nghĩ sao làm vậy, Mỹ Mãn nhanh chóng lật tung va li lên, lục tìm tất cả những hộp dưỡng da, mỹ phẩm mang theo đổ hàng loạt ra giường. Cho dù là lễ trao giải nào thì cũng rất rườm rà nhiều thủ tục, nếu mà dài cổ ngồi đó chờ đến màn xuất hiện của Giả Thiên Hạ một cách ngốc nghếch, chi bằng tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi đó “tân trang” lại bản thân cho thật xinh đẹp thì hơn. Cái này có thể gọi là sắc đẹp đáng quý với phụ nữ vô cùng. Rửa sạch mặt, đắp mặt nạ dưỡng da, đúng lúc cô đang tập trung nhìn vào gương kẻ viền mắt, thì bỗng nhiên hai vị khách mời trên ti vi đọc dõng dạc lên câu “Và người giành giải nhà sản xuất xuất sắc nhất…”. Đến lúc này Mỹ Mãn mới chú ý đến ti vi. Những người lên trao giải thưởng hay làm cho không khí trước khi đọc tên trở nên bí ẩn, hồi hộp, cô chẳng rõ ở trong khán phòng đó có bao người nín thở chờ tin nữa, bản thân cô cũng chẳng dám thở mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía màn hình, đợi chờ trong hồi hộp. “Á…”. Máy quay dừng lại ở khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn với cô, chính là anh, Giả Thiên Hạ, Mỹ Mãn không kìm nén được mà bật cười. Đây là một cảm giác vô cùng tuyệt diệu, một người vài tiếng đồng hồ trước còn ở ngay bên cạnh mình, vậy mà lúc này đã xuất hiện trên ti vi rồi. Tuy rằng anh vẫn giữ nụ cười hết sức lịch sự và lạnh nhạt như mọi khi, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được chút hồi hộp, lo lắng lộ rõ nơi đôi chân mày đang cau lại. Tiếp tục đọc → Chương 13 Muốn bỏ đi phải nhân lúc còn sớm “Chà, anh cũng cảm thấy như vậy hả?”. Hoàn toàn không hiểu lời lẽ ẩn chứa ý châm chọc của anh, Đinh Mỹ Mãn hứng khởi múa may quay cuồng, thao thao bất tuyệt giảng giải về lí do tại sao cô lại phối hợp như vậy “Lúc em còn ở nước ngoài, em nghe người ta nói chỉ có người đàn ông đích thực mới dám mặc màu tím. Theo kinh nghiệm nghiên cứu lâu năm và nhiều lần so sánh, đối chiếu của em, thì anh rõ ràng là một người đàn ông đích thực không sai chút nào, nên rất hợp, rất hợp…”. Anh có nên vui mừng hay không? Liệu có thể hiểu lời khen “đàn ông đích thực” của cô theo ý đen tối, như một lời khẳng định về kĩ thuật giường chiếu của anh hay không nhỉ? Vậy xin hỏi cụm từ “nhiều lần so sánh và đối chiếu” nghĩa là như thế nào chứ? Sau một hồi đắn đo, lo lắng, vui vẻ lẫn lộn, Thiên Hạ quyết định không che giấu ý nghĩ của mình nữa, cần phải kìm chế sự phấn khích tột độ của cô xuống “Anh không còn cách nào khác, đối với những người phụ nữ có thể gây sự vô lí bất cứ lúc nào thì lúc cần thiết cũng phải nói dối vài câu để dỗ dành”. Đương nhiên ngay sau khi nhận được lời phúc đáp dạng này, ngay lập tức cô chuyển giọng mắng nhiếc “Giả Thiên Hạ, anh có ý gì đây? Muốn chứng minh anh thông minh, lanh lợi, hoàn toàn có khả năng đối phó với tất cả các loại phụ nữ đúng không?”. “Thì ý giống như cái “nhiều lần so sánh và đối chiếu” của em đó!”. “Hả…” Đinh Mỹ Mãn gần như bị chặn họng, khí thế chuẩn bị sẵn để cãi nhau dần dần lắng xuống, cô bật cười ngược lại “Anh đang ghen hả?”. “Điều đó là quá hiển nhiên rồi còn gì!”. Riêng về điểm này thì anh hoàn toàn thừa nhận, bao nhiêu chuyện phân li, tái hợp, cãi cọ, giận hờn bấy lâu khiến anh hiểu được rằng, niềm kiêu hãnh và khí thế là thứ vô cùng quan trọng, nhưng khi đối mặt với tình yêu thì có thể vứt bỏ cả hai thứ cũng được. Thỉnh thoảng cũng nên bỏ qua sự kiêu hãnh vớ vẩn của đàn ông mà chiều theo sở thích của nàng. “Anh đúng là thích so đo tính toán, chẳng qua người ta kích động quá dùng sai từ thôi mà”. Nghe ra thì có vẻ như đang càu nhàu, nhưng trên mặt Mỹ Mãn hiện rõ nét vui mừng, đủ để chứng minh cô rất thích dáng ghen tuông vớ vẩn theo kiểu trẻ con này của anh. “Tối nay chúng ta đi đâu để chúc mừng đây?”. “Chúc mừng cái gì cơ?”. Chủ đề nói chuyện chuyển đổi quá nhanh, anh hình như không bắt kịp theo tiết tấu câu chuyện của cô. Tiếp tục đọc → Chương 13 Muốn bỏ đi phải nhân lúc còn sớm Ánh nắng, cảnh biển, rừng cọ sớm mai, những cảnh vật tuyệt đẹp ngoài cửa sổ khách sạn dần lọt vào trong mắt Mỹ Mãn. Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm bãi biển sớm tinh mơ vắng lặng, nhưng lại hoàn toàn chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ngay lúc này. Đôi mắt đã đỏ ngầu lên vì nhìn mãi vào chiếc di động đang rung liên tục ở đầu giường, tất nhiên chủ nhân của chiếc di động đó không ai khác ngoài Giả Thiên Hạ. Liệu có nên giúp anh nghe máy không? Cô đứng dậy, tiến lại gần chỗ đặt di dộng, nhìn nó với tâm trạng vô cùng giằng xé. Tên người gọi hiển thị trên màn hình rất lạ, nhưng vừa nhìn là biết ngay đó là phụ nữ, nếu như nghe máy hộ nói không chừng lại tự chuốc bực mình vào thân. Mỹ Mãn nhiều lúc rất ngốc nghếch, cho dù một số việc đã tồn tại rất lâu rồi, vậy mà đến tận giờ phút này cô vẫn chẳng muốn tìm hiểu sâu xa thêm. Tiếp tục đọc → “Em nằm trên giường, anh nằm dưới sàn?”. Người nào đó đang giả vờ tỏ ra lo âu, tự mình nêu ra cách sắp đặt hợp lí nhất. Cô nên nói gì lúc này đây? Có thể nói được gì nữa? Nói “được đó” rồi tỏ ra bản thân cũng vô cùng tiếc thương sao? Hay là nói “không được”, nếu vậy chi bằng cô tự cởi bỏ hết quần áo rồi dâng ngay tận miệng anh còn hơn, đỡ mất thời gian. “Ồ, chăn không đủ cho hai chúng ta. Thôi bỏ đi, mình ngủ chung trên giường nhé!”. Còn chưa để cho Mỹ Mãn kịp suy nghĩ, Thiên Hạ đã độc đoán thay cô ra quyết định rồi. Mỹ Mãn há hốc miệng, bây giờ dường như mới cảm nhận được mình đã bị mắc lừa. Cô chu miệng, vén gọn váy ngủ, đường hoàng bước lên giường, cố gắng hết sức biến chiếc chăn thành một phòng tuyến vững chắc chặn ở giữa. Sau một hồi dùng thân mình nén chặt chăn lại, cô mãn nguyện vỗ tay rồi nói “Cứ như vậy nhé, để chiếc chăn này làm vạch giới hạn, không được vượt qua đấy. Đi ngủ thôi!”. “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi mấy trò con trẻ nhạt nhẽo đó nữa? Trên người em có chỗ nào mà anh chưa động tới chứ?”. Giả Thiên Hạ thản nhiên đứng ngoài nhìn cô bận rộn sắp xếp, cuối cùng đành cau mày nhăn nhó, giọng nói tỏ rõ sự bực bội. Người phụ nữ này liệu có phải đã thay đổi quá nhanh không? Lúc nãy khi còn trên máy bay gần như suýt chút nữa là chủ động kéo anh lên giường rồi, làm anh còn tưởng rằng “cách mạng” sắp thắng lợi, nông nô sắp được giải phóng ra khỏi ách nô lệ đến nơi rồi. Bây giờ làm vậy là có ý gì? Đột nhiên lại bày ra bộ mặt phòng vệ ghê gớm thế làm gì? “Đương nhiên là có chỗ trên người em mà anh chưa từng động tới”. Mỹ Mãn phát biểu đầy kiêu hãnh. Một niềm kiêu hãnh chẳng biết bắt nguồn từ đâu! “Vậy bây giờ em đang định mời anh đúng không?”. Câu nói của cô qua tai anh thì thành ra ý nghĩa khác Trên người cô vẫn còn những vùng chưa được khai phá, cần được quan tâm và đầu tư thêm! “Mời cái đầu anh ấy! Đi ngủ đi!”. Nói xong, cô tức giận đùng đùng ném chiếc gối về phía anh, mặt mày ửng đỏ lên. Tiếp tục đọc → Cùng Giả Thiên Hạ tham dự lễ trao giải thưởng ư? Đây chắc chắn là một đề nghị vô cùng tồi tệ, Đinh Mỹ Mãn đã không nhận được thiệp mời tới dự lại càng chẳng được lọt vào danh sách đề cử, chạy đến đó chẳng phải là phơi mặt ra cho người ta cười sao? Tuy nhiên Giả Thiên Hạ lại nói một câu “Một phòng nhưng có tới hai chiếc giường riêng biệt, anh cũng chẳng có ý định gì đen tối cả, chỉ mong muốn có thể chia sẻ niềm vui với em ngay trong giây phút đầu tiên giành được giải thưởng thôi”, vậy là cô cứ như bị thần sai quỷ khiến đồng ý ngay với anh. Ngay sau khi họ làm xong mọi thủ tục đăng kí lên máy bay, đèn trong khoang máy bay dần tắt đi, đồng thời nghe thấy tiếng cất cánh vang bên tai, Mỹ Mãn liền cảm thấy hối hận. Cô liếc nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng chỉ toàn là một màu đen tĩnh lặng, ngoài ánh đèn phát sáng trên đường bay ra, chẳng còn một thứ ánh sáng nào khác nữa. Tiếp tục đọc → Thiên Hạ bị chặn họng không nói được lời nào, đành hít một hơi sâu, rồi đưa ra tên một người mà anh không hề muốn nhắc tới một chút nào hết “Vậy còn Lăng tú ông thì sao? Em có định nói không hề coi anh ta là người quen không?”. “Anh đang nói đến Lăng Gia Khang sao? À… nếu như anh kiên quyết cho rằng anh ấy đang theo đuổi em, vậy thì cứ cho là thế đi”. Cái gì được coi là “cứ cho là thế đi”? Nếu như những quan hệ thân thiết như với Lăng Gia Khang mà còn không tính, thì không thể hiểu nổi cô còn đang che giấu biết bao quan hệ bí mật nào nữa? Vậy là dần dần cau mày nhăn nhó, trong đầu anh hiện lên cả danh sách một loạt kẻ tình nghi “À, vậy còn giám đốc đài thì sao?”. “Giám đốc đài?”. Quá đáng rồi đấy, phải chăng chỉ cần là động vật khác giới xuất hiện bên cạnh cô thì đều phải có quan hệ không bình thường với cô, như vậy mới là bình thường sao? “Nhìn cái mặt của lão đó là biết ngay là một tên háo sắc. Nếu không phải có ý đồ xấu xa gì với em thì vì lý gì mà ông ta lại cho em quay lại làm việc sau một thời gian dài rút khỏi làng giải trí chứ?”. “Giả Thiên Hạ, em đã bao giờ đề nghị anh đi đo thử xem chỉ số IQ của anh là bao nhiêu chưa? Biết đâu anh có thể tham gia Á vận hội, mang vinh quang về cho Tổ quốc đấy”. Cô ngẩng đầu ngao ngán, thì ra sau khi Giả Thiên Hạ chịu đả kích sẽ trở nên suy nghĩ cực đoan đến mức này. Tại sao ông chú mười bốn không thể không biết đó lại không nhắc nhở cô trước về điều này chứ? Anh quay đầu lại, đặt tay nhẹ nhàng lên bờ vai cô, vỗ nhẹ rồi nói “Không hề, những đề nghị kiểu đó phải là dành cho em mới đúng”. Trước kia, cô thường đa nghi, cho rằng mọi tin nhắn trong di động của anh mà không phải của cô thì đều ám muội, đáng nghi hết. Cô nghi ngờ tất cả những người phụ nữ có trong danh bạ của anh đều có mục đích không tốt, tin chắc rằng tất cả những người bạn giúp anh nói lời hay ý đẹp đều là những tên “tử đảng” tiếp tay cho anh lăng nhăng bên ngoài. Anh có trăm miệng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nói rằng “Em đi đo lại xem chỉ số IQ của mình là bao nhiêu, biết đâu có thể tham gia Á vận hội, mang vinh quang về cho Tổ quốc đấy”. Hôm nay, đoạn đối thoại quen thuộc của ngày xưa cộng thêm nụ cười đáng đánh của cô càng khiến cho Thiên Hạ phải nghiến răng cau mày. Cô nhất định phải như thế sao? Tình cảnh của anh lúc này đúng thật là không lời nào tả xiết được. Cô nhất thiết phải dạy cho anh một bài học “sinh động” thế à? Cũng tốt, cuối cùng bây giờ anh đã hiểu, có lẽ Đinh Mỹ Mãn không hề hoàn mĩ, thế nhưng, bởi vì đây là người phụ nữ mà anh chọn lựa, nên trong mắt anh, cô chính là người tốt nhất. Anh luôn tưởng rằng bởi vì anh yêu cô sâu sắc, nên mối ghen tuông của anh là hoàn toàn hợp tình hợp lí. Bây giờ đặt mình vào trong hoàn cảnh này, suy nghĩ chín chắn, thì trước giờ việc Mỹ Mãn luôn luôn nhắc đến cảm giác không an toàn hoàn toàn có thể thông cảm được. Có lẽ, nếu hai người bận rộn thêm một chút thì sẽ không còn thời gian nghĩ đến những chuyện như thế này nữa. Tiếp tục đọc → Giả Thiên Hạ lúc này cảm thấy như mình đã nuốt chửng một con gián vẫn còn sống sờ sờ, có thể cảm nhận rõ ràng nó đang cựa quậy, đi lại trong miệng mình, nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan! Thì ra trước kia anh cũng đã từng nói ra những lời nói “đáng ghét” này! Cảm giác an toàn… mấy chữ này trước đây thường xuyên được Mỹ Mãn nhắc đến, đột nhiên xuất hiện trong trí óc anh. Đến tận thời khắc này anh mới hiểu được cảm giác đó rốt cuộc là như thế nào. Cho dù lúc này Mỹ Mãn đang ở ngay bên cạnh anh, không rời nửa bước, mặt không đỏ, không hồi hộp, vẫn có thể nói ra những lời nói ngọt ngào anh thích nghe, vậy mà anh vẫn thấy lo lắng mình sẽ đánh mất cô. Anh sợ rằng nhỡ lúc mình không chú ý, anh sẽ bị ai đó chiếm vị trí này mất. Đó là một cảm giác sợ hãi mà dù có tin tưởng đến đâu cũng không thể nào xoá bỏ đi được. Thế nhưng nếu như không quá quan tâm, yêu thương người kia, thì liệu anh có lo lắng linh tinh kiểu “người nước Kỷ lo trời sập” hay không? “Giả Thiên Hạ!”. Dường như cảm thấy tình huống này còn chưa đủ để anh phải bực bội mà lôi cô rời khỏi chỗ này, khi cô nhân viên phục vụ vừa đưa món ăn lên, lại một giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên. Tiếp tục đọc → Chương 121 Đừng có tiếp tục nữa, nếu không hậu quả tự gánh chịu! Đến hội sở 419, đi qua một cái ngõ chật hẹp tới mức gần như chỉ có thể dành cho một người đi qua, sau đó lại phải rẽ rất nhiều lần rồi mới ra được đường to, cuối cùng Mỹ Mãn cũng tìm ra được nhà hàng Ý mà quân sư mách bảo đó. Cả một đoạn đường vòng vo tam quốc, rẽ rẽ ngoặt ngoặt, khiến cô không ít lần tự hỏi liệu có phải mình đang lạc vào trong mê cung trận pháp “Đào hoa” của Hoàng Lão Tà[1] hay không? Thế nhưng chính nhà hàng đặt ở một nơi thần bí quái dị và khó tìm như vậy lại làm ăn rất phát đạt, khách ra vào nườm nượp. Ở trước cửa có một đội ngũ tiếp đón khá dài, Giả Thiên Hạ cười khách khí, nói chuyện với họ vài câu, chẳng bao lâu sau, một người đàn ông liền chạy ra nghênh tiếp. Mái tóc màu tro nhạt rất thời trang, tai trái đeo một chiếc khuyên tai hình dạng kì lạ, áo phông trắng kết hợp với áo ghi lê, anh chàng ra tiếp đón đẹp trai một cách ngỡ ngàng. Mỹ Mãn nghiêng đầu nhìn anh chàng đó, cảm thấy có chút quen quen, nhưng lại chẳng nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi. “Thiên Hạ à, đúng là khách quý, khách quý! Tôi đã sắp xếp cho cậu vị trí quen thuộc rồi, có vừa ý không?”. Anh ta nhếch miệng cười, rất khách khí. Tiếp tục đọc → Cô đã nói quả nhiên là không thể sống thiếu anh được, biểu hiện lúc hai người ân ái đích thực chỉ cho anh thấy rằng cô rất quan tâm đến anh. Thế nhưng ngay bản thân Giả Thiên Hạ cũng không biết được liệu có phải anh đang hiểu lầm không? Bởi vì đến tận lúc này cô chưa hề nói vẫn còn yêu anh, thậm chí còn không chịu kết hôn lại, không chịu hợp tác với anh sinh một đứa trẻ trắng trẻo, mập mạp cho bố anh vui lòng. Cảm giác này thực sự khiến người ta khó chịu, so với thất tình hay li hôn còn thê thảm hơn nhiều, bởi đến tận lúc này anh mới phát hiện hoá ra từ trước đến giờ chỉ có một mình mình muốn vậy mà thôi! “Này, không tệ đâu, rất tuyệt đấy! Tôi biết là cô có năng lực mà. Nói cho cùng thì khán giả vẫn thích hoài niệm chuyện cũ, họ rất thích phong cách dẫn chương trình của cô. Với tình hình lúc này mà nói thì chỉ đến ngày mai thôi ta có thể đè bẹp tỉ lệ người xem chương trình của Giả Thiên Hạ rồi. Danh sách đề cử giải thưởng lần này cô chắc cũng nghe qua rồi đúng không? Tuy rằng chương trình của cô đã bị gạt tên ra khỏi danh sách, nhưng cũng đừng nhụt chí. Đây vẫn là chương trình mới, chúng ta phải đặt kì vọng vào nó, nỗ lực làm cho thật tốt, biết đâu sang năm cô với Giả Thiên Hạ lại có thể cùng được lọt vào đề cử giải nhà sản xuất xuất sắc nhất đó. Nếu như cô vẫn tiếp tục tự dẫn chương trình của mình, mức độ xuất hiện trên truyền hình của cô cũng sẽ nhiều hơn, so với hồi trước thì phong cách dẫn của cô hiện nay đã tiến bộ rất nhiều. Lần sau không khéo cô còn lọt cả vào hạng mục người dẫn chương trình xuất sắc thì đúng là đem lại vinh dự lớn cho đài truyền hình chúng ta đấy…”. Tiếp tục đọc → Cô nhớ rất rõ ràng rằng người đàn ông này không thích trẻ con. Lúc còn chưa kết hôn, cô đã khéo léo nói bóng nói gió mấy lần nhưng đều bị anh từ chối thẳng thừng. Cô đã sử dụng rất nhiều cách “bỉ ổi”, như lén lút đổi thuốc tránh thai khác, chọc lỗ thủng trên bao cao su… kết quả lần nào cũng bị Giả Thiên Hạ phát giác ngay tại trận. Thế nhưng bây giờ, ngay lúc này anh lại chủ động đề nghị cô nối dõi tông đường. “Em không thấy ý kiến này rất tuyệt sao? Em sẽ là mẹ đứa trẻ, anh sẽ là bố đứa trẻ, mối quan hệ vững chắc này sẽ không có ngoại lực xấu xa nào có thể chia rẽ. Sau này khi nào em rảnh rỗi thì chăm sóc con, anh rảnh cũng sẽ dạy con “cách làm người”. Như thế chúng ta sẽ không còn thời gian đi bàn luận những chuyện không đâu nữa. Này nhé, lúc em cảm thấy không có cảm giác an toàn thì có thể nhìn ngắm con, nhớ lại xem chúng ta đã phải nỗ lực thế nào vì tiểu quỷ bé nhỏ đáng yêu ấy, đó là kết tinh của tình yêu giữa chúng ta đấy!”. “Tiểu quỷ”? Có mấy người làm bố lại gọi con đẻ của mình theo cách ấy chứ? Cho nên, sự thực đã chứng minh rõ, anh vẫn không hề thay đổi, vẫn không thích trẻ con, trọng tâm chính của ý kiến này chỉ là ở chỗ nối dõi tông đường mà thôi. Chắc chắn lúc này anh đang muốn tìm người phụ nữ có thể sinh con nối dõi cho anh! “Không nói gì sao? Im lặng có nghĩa là thừa nhận rồi nhé! Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu nỗ lực thôi!”. Tiếp tục đọc → Mỹ Mãn mím chặt môi nhìn Gia Khang đầy oán ghét, cô quay người đập vào vai anh rồi xông ra ngoài phòng rửa mặt… Ngoài những hành động đó, Đinh Mỹ Mãn thực sự không biết phải biểu hiện như thế nào nữa. Cô cũng biết mình chẳng có tư cách gì để trách cứ Lăng Gia Khang, thế nhưng trái tim vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lạnh lẽo đến đáng sợ! Mắt nhìn cô bỏ đi cùng người đàn ông khác, lại một lần nữa, Lăng Gia Khang không hề níu kéo, thực ra vẫn là do lòng kiêu hãnh chưa thể gạt bỏ trong anh. Tại sao lần nào cũng phải vứt bỏ mọi thứ để đuổi theo níu kéo chứ? Anh sinh ra đã chẳng bao giờ có cái thói quen ngu ngốc đó rồi! Vậy là ước nguyện của Giả Thiên Hạ đã thành sự thật, cô đích thực bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại. Nhìn bề ngoài thì rõ ràng là anh đã thắng, vậy tại sao anh vẫn cảm thấy như hai bên đều thảm bại vậy? Người ở cạnh anh thì đã sao chứ, nói cho cùng thì trái tim cô cũng đã phiêu dạt bên ngoài hơn một năm nay rồi, đã ghi khắc biết bao hồi ức không có anh tham dự? Giả Thiên Hạ ép buộc bản thân đừng quá để ý đến cảnh tượng lúc nãy vừa diễn ra. Có lẽ là cô đang cần thêm chút thời gian, cũng có thể cô chỉ là đơn thuần không muốn nghĩ người bạn của mình quá tồi tệ, hoặc có thể do cô đã đặt quá nhiều niềm tin vào Lăng Gia Khang, tin tưởng tới mức chẳng hề phòng bị gì, chẳng từ chối khi bị hắn ôm! Anh càng không muốn tìm hiểu quá nhiều về việc đằng sau sự tin tưởng lớn lao đó là cái gì. Lúc này anh chỉ muốn đặt hết tâm tư suy nghĩ xem lúc tâm trạng không vui người phụ nữ của anh thường muốn làm những gì? Tiếp tục đọc → Màn đêm của đô thị vào dịp quốc khánh đèn điện lung linh, rực rỡ sắc màu , tất cả các đoạn đường quan trọng đều được phong toả. Đương nhiên những con đường còn lại đều nằm trong trạng thái tắc đường cục bộ. Vì thế, bị mắc kẹt ngoài đường đúng vào thời điểm dùng cơm tối như thế này, liệu có bị coi là tự ngược đãi bản thân mình không nhỉ? Nếu vậy thì lúc này Giả Thiên Hạ đang tự ngược đãi chính mình! Phiền muộn châm điếu thuốc, mắt nhìn chăm chăm vào hàng xe chẳng động đậy chút nào phía trước. Tiếp đó anh quay sang nhìn vào dòng người đi bộ đông nghìn nghịt trên hè phố, cố kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Bỏ lại chương trình truyền hình trực tiếp mình cần quản lí không lo, đi khắp cả thành phố để tìm một người phụ nữ, những hành động đó thật nực cười, thế nhưng, lúc này anh chẳng thể nào mỉm cười nổi. Ngay sau khi nghe nói tất cả các nghệ sỹ tham gia chương trình của cô đều rút lui hết, Giả Thiên Hạ ngay tức thì phóng xe như bay tới đài truyền hình nơi Mỹ Mãn làm việc. Thế nhưng vẫn là quá muộn. Anh đã đánh giá quá cao bản thân mình, cứ nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì thì anh chính là người đầu tiên mà cô nghĩ tới. Chẳng thể ngờ rằng cô lại dùng phương pháp cực đoan nhất, lẩn trốn, chẳng muốn gặp bất cứ ai, kể cả anh. Tiếp tục đọc → Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn đã cãi nhau rất lâu, “chiến trường” không ngừng thay đổi, từ phòng bếp đến phòng khách rồi lại sang buồng ngủ. Nội dung cãi cọ cũng càng ngày càng đa dạng, phong phú, từ vấn đề ban đầu là li hôn rốt cuộc do ai nêu lên cho đến việc trí tuệ ai thấp hơn, thậm chí cả việc ngày mai ai sẽ rửa bát… Chỉ có điều những cuộc cãi cọ này khác hẳn với trước kia, bây giờ tâm trạng của Mỹ Mãn không hề buồn bực, u sầu, thậm chí trong lòng còn lan toả một cảm giác giống như đã “tu thành chính quả” vậy! Sảng khoái đến độ ngay sáng ngày hôm sau, khi bước chân vào phòng làm việc, tinh thần cô đã vô cùng dễ chịu, miệng cười tươi như hoa. Thế nhưng đời người đâu lường trước được mọi việc, dường như ông trời cảm thấy cuộc sống của cô lúc này nhàn hạ quá hay chăng? Giám đốc đài gọi điện thoại thông báo họp khẩn, vừa mở đầu đã làm một trận mắng “khai vị” rồi. Tiếp tục đọc → “Hơn thế nữa, tôi từ chối được giúp đỡ như thế là sai sao? Tôi biết Lăng Gia Khang là người không có gì không làm được, nhưng tôi không muốn làm một con rối. Trước đây, bất cứ điều gì anh cũng để tôi tự mình giải quyết, tuy rằng đôi lúc tôi làm chưa thật tốt, nhưng chắc chắn sẽ dần dần tiến bộ, trưởng thành. Như vậy mới hợp tình hợp lí…” Giả Thiên Hạ đạp mạnh vào chân phanh, quá đột ngột nên đã ngắt quãng lời than vãn thao thao bất tuyệt của Đinh Mỹ Mãn. Vì quên thắt dây an toàn nên cô sắp sửa bị đập đầu mạnh vào tấm kính trước xe, may mà anh kịp thời kéo cô lại, áp đôi môi ấm áp, mềm mại của mình thay cho tấm kính chắn gió lên môi cô. “Như thế này mới là hợp tình hợp lí! Ngoan nào, mở miệng ra…”. Những lời nói đầy mê hoặc này thốt ra từ miệng Giả Thiên Hạ. Không khí huyền hoặc tràn ngập khắp xe làm đầu óc Đinh Mỹ Mãn trở nên mơ màng. Đầu lưỡi thân thuộc tiến đến khiến cô cảm thấy trái tim loạn nhịp, ngay cả trình tự anh làm sau khi đầu lưỡi xâm chiếm lấy môi cô cũng dễ dàng khiến cô quên đi cảnh giác. Tất cả phản ứng của cô lúc này gần như đều xuất phát từ bản năng. Giống như bị thôi miên vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy mọi thứ chỉ đang thuận theo lẽ tự nhiên mà thôi. Tiếp tục đọc → Giả Thiên Hạ vừa mới lái xe tới nơi, đang nhìn ra ngoài tìm chỗ đậu xe thì đã trông thấy một người phụ nữ nắm tay một tên “tiểu quỷ” tinh nghịch mà anh đoán chắc không thể nào do cô “sinh ra” được, hùng hổ xông ra ngoài. Tiếp tục đọc → Mỹ Mãn tò mò nhếch mày, quay đầu nhìn về phía ông chú tai ương. Một đôi giày trắng lịch lãm xuất hiện trước mắt cô, chủ nhân của đôi giày đó điềm tĩnh đi qua Giả Vượng Bảo tiến về phía chiếc ghế sô pha đối diện với Mỹ Mãn. Đôi môi của người này nhếch lên, ánh mắt lướt qua Mỹ Mãn rồi nhìn sang phía Giả Vượng Bảo “Tên tiểu quỷ này là ai thế?” Tiếp tục đọc → Điều hướng bài viết Bạn đang đọc truyện Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ của tác giả An Tư Nguyên trên website đọc truyện ra em thực sự rất muốn ly hôn“Ừm…”. Tiếng rên khe khẽ đầy mệt mỏi phát ra từ cổ họng đèn vàng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt anh khi ngủ. Đôi lông mày nhíu lại, chiếc cằm lún phún đầy những sợi râu mới mọc, lần nào cũng chọc vào người khiến cô thấy tê tê và rất thích thú. Vầng trán anh lấm tấm mồ đưa tay ra, bàn tay không quá tuyệt đẹp nghịch ngợm đùa giỡn trên vầng trán, chiếc mũi… rồi dần dần tiến xuống phía dưới, sau đó chợt dừng lại trên khuôn ngực đẫm ướt mồ hôi. Cảm giác được hơi thở của anh, cô bỗng cười đầy phấn khích. Cô đặt một nụ hôn lên ngực anh, chiếc lưỡi ướt át như đang chơi trò đuổi bắt, thoắt ẩn thoắt hiện kiếm tìm cảm giác. Cô từ từ nhắm mắt lại, bàn tay còn lại nhẹ nhàng thám hiểm xuống phía dưới. Nghe thấy tiếng anh rên lên, cô càng cảm thấy mãn nhiên tóc phía sau tai cô xoà xuống, cô đang định đưa tay vén mái tóc phiền phức lên thì một bàn tay khác đã vén giúp ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đang nhìn mình đầy ham muốn, chẳng khác nào một chú báo vừa bừng tỉnh, từ tốn nhìn vào “con mồi” không biết tự lượng sức mình.“Hi…”. Tiếng cười đầy hứng thú phát ra từ đôi môi hoàn mĩ tay vuốt mái tóc hơi “mạnh bạo” khiến cô không thể không dịch chuyển lên phía khi bỏ tay ra, anh quay lại chiếm lĩnh người phụ nữ trước mặt. Mũi anh lướt nhẹ trên mặt cô, lưỡi đùa nghịch trên tai, trên má cô, rồi dần dần di chuyển xuống chiếc cổ ngọc cảm xúc lên đến đỉnh điểm, anh đè chặt bàn tay cô trên gối, tay anh đan lấy tay cô. Bỗng nhiên mày anh nhíu lại, đôi mắt cũng theo đó mà trợn lên, tựa như phát hiện ra điều gì đó. Hai cánh môi mím chặt bỗng mở ra, anh nhẹ nhàng hỏi “Nhẫn cưới em để đâu rồi?”.“Bỏ ra rồi”.Câu trả lời đó khiến không khí nóng bỏng nãy giờ đột ngột trở nên giá băng. Anh nhỏm người dậy, ngồi bên mép giường, đưa tay bật đèn, úp mặt vào tay trong giây lát, sau đó ngẩng lên, thốt ra một câu châm chọc “Xem ra em thực sự rất muốn li hôn”.Biểu hiện lúc này của cô nhìn giống muốn li hôn sao? Từng hành động, lời nói, biểu cảm rõ ràng là đang mong muốn cứu vãn mọi thứ.“Anh hứa sẽ giải thoát cho em, ngủ đi!”Có phải bất cứ cuộc hôn nhân thất bại nào cũng như thế này lúc bắt đầu thì oanh oanh liệt liệt, thề non hẹn biển, khi kết thúc thì thầm lặng, quyết đoán, gọn gàng đến vậy?

mỹ mãn đệ nhất thiên hạ