Cách để Tính khối lượng mol. Kích thước của một nguyên tử quá nhỏ, vì thế rất khó có thể đo đạc một cách chính xác số nguyên tử của một hợp chất hóa học. Để có thể đo lường được chính xác một lượng chất, các nhà khoa học sử dụng một đơn vị là mol
Chương 15: Đoạn tử tuyệt tôn. "Ha ha, tiểu tử này muốn tìm cái chết, vậy trước tiên tác thành cho hắn." Một cái đen tráng thiếu niên cười gằn một tiếng, một quyền liền hướng Tần Trần mặt đánh xuống. Bên cạnh hắn một người khác thiếu niên, cũng âm hiểm cười
ĐƠN VỊ TÍNH KHỐI LƯỢNG NGUYÊN TỬ 24/08/2022 Trong hệ thống kê giám sát quốc tế 1u = 1/NA gram = 1/ (1000NA)kg (Với NA là hằng số Avogadro) 1u ≈ 1.66053886 x 10-27kg 1u ≈ 1.6605 x 10-24g Công thức tính trọng lượng riêng của nguyên tử là d = m/V 1mol nguyên tử đựng N = 6,02.1023 nguyên tử - cân nặng của các hạt cấu tạo nên nguyên tử:
Quý tử tuyệt vời Hai người phụ nữ gặp nhau lần đầu. Chuyện tình 20 năm Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi
Chương 230: Tình thế nguy cấp. Bất quá, đối với mình gia Chân Vũ Cảnh cường giả, bọn họ là có lòng tin tuyệt đối, vô luận Ngô Thần một cụ Phù khôi mạnh mẽ đến mức nào, cũng tuyệt đối không thể nào là phú đối thủ cũ, cũng không khả năng cứu vãn được Ngô
Có câu: "Thiện ý một câu ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng". Do đó, người quân tử thời xưa khi tuyệt giao sẽ không nói những lời khó nghe, dù trước đây họ có thể bị đối xử bất công nhưng khi rời khỏi nơi đó cũng không nói lời không tốt về người
Người đăng: phuongbe1987. Chương 1492 : Tinh huyết khế ước. Chương 1492: Tinh huyết khế ước Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Mông Kỳ tự mình dẫn diệp đã đi xa Bách Hiểu Đường. Có hắn ra mặt, hết thảy tự nhiên không nói chơi. Tại Bách Hiểu Đường một gã quản sự dưới
z3h62. Trong Hoài Ân Tự, Vệ Giai Quân đi dạo vòng quanh Phù Đồ bảo tháp, hết vòng này đến vòng khác, lòng dạ rối bời. Nàng đã sống lại hơn một tháng rồi. Một tháng trước, nàng vẫn còn là thế tử phi của Uy Viễn hầu phủ, bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, bị tiểu thiếp ức hiếp, cuối cùng cô vương độc chết đi trong tiểu viện vắng vẻ. Vừa mở mắt, không ngờ nàng đã sống lại, quay về thời kỳ thiếu nữ. Vệ Giai Quân bây giờ vẫn là Vệ tam tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Vệ gia, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã. Thế nhưng, kiếp trước mắt nàng bị mù, cho nên vừa gặp gỡ thế tử Uy Viễn hầu phủ Thẩm Tĩnh Châu, nàng đã sa vào lưới tình, biết rõ hắn không thích nàng, nàng vẫn khăng khăng phải gả cho hắn, một chút thể diện cũng không cần. Về sau rốt cuộc nàng cũng như ý nguyện gả cho hắn rồi, lại bị vứt bỏ nơi hậu viện. Trong thời gian mười năm buồn tủi dài đằng đẵng, nàng chứng kiến hắn thăng quan, chứng kiến hắn nạp thiếp, chứng kiến hắn quyền cao chức trọng, chứng kiến hắn sinh con dưỡng cái. Mà những thứ này, chẳng chút liên quan gì đến nàng cả. Vệ tam tiểu thư tâm cao khí ngạo, vậy mà bị mài nhẵn từng chút từng chút một đến không còn sót lại chút gì. Cuối cùng lưu lạc đến nơi hẻo lánh nhất trong tiểu viện, đọc sách, viết chữ, trồng hoa ngắm mây bay, cả đời cứ trôi qua như thế. Khi chết đi nàng mới hai mươi bảy, là độ tuổi tươi đẹp chín mùi nhất của nhan sắc, thế nhưng lòng của nàng đã héo tàn từ lâu, cuối cùng khô cằn mà chết. Khoảnh khắc này khi nhắm mắt lại, lòng Vệ Giai Quân tĩnh lặng như nước. Nàng không hận, cũng chẳng oán. Thẩm Tĩnh Châu không thích nàng, đáng lý ban đầu nàng không nên cưỡng cầu. Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, vô cùng có lỗi với phụ mẫu, khiến bọn họ bận tâm cả đời, không biết khi nhận tin về cái chết của nàng, họ đau lòng thế nào nữa. Trở lại thời kỳ thiếu nữ một lần nữa, nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Thẩm Tĩnh Châu, thay vào đó là phải thảo kính phụ mẫu, nghe lời bọn họ gả cho trượng phu hiền lành đáng tin cậy, sanh con dưỡng cái, sống một cuộc đời bình lặng. Vệ Giai Quân dừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn bảy tầng Phù Đồ bảo tháp cao vút tận mây xanh, hai tay chấp trước ngực, thành tâm cầu nguyện Phật Tổ, nếu Người nghe được tâm nguyện của tín nữ, xin Người phù hộ tín nữ đạt được ước muốn. Lại nói. Năm nay nàng mười sáu tuổi, trong nhà đang tính chuyện chung thân đại sự cho nàng. Bởi vì hai tháng trước mắc bệnh thủy đậu, Vệ gia mới đưa nàng đến Hoài Ân Tự dưỡng bệnh. Hiện tại bệnh thủy đậu đã khỏi, chắc hẳn Vệ phu nhân sẽ nhanh chóng phái người đến đón nàng trở về thôi. Không biết phụ mẫu chọn phu gia* thế nào cho nàng, mà mặc kệ là nhà ai, chỉ cần không liên quan đến Uy Viễn hầu phủ là được. Nàng không muốn lợi dụng ưu thế của trùng sinh để lựa chọn một trượng phu đáng tin cậy, tất cả đều tùy duyên thôi. *Phu gia Nhà chồng. Hoài Ân Tự có chuẩn bị khu để nữ khách cư ngụ ở đại viện, phía trước là một đường hành lang dài. Đại viện này, nam khách không được vào, tăng lữ cũng không tới lui, hành lang và tiểu cảnh ngăn cách mười mấy tiểu viện, hoàn toàn độc lập nhưng đường đi lại thông với nhau. Cho nên, Vệ Giai Quân không ngờ rằng, nguy hiểm đang chờ nàng ở đó. Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ sau lưng, nàng vừa định quay đầu nhìn lại thì đột nhiên phần gáy tê rần, cả người mềm nhũn, mất đi ý thức. Trong đại viện dành cho nam khách đang diễn ra một buổi tiệc rượu. Tại Phật môn thanh tịnh mà dám trắng trợn ăn uống, thậm chí còn trái ôm phải ấp kỹ nữ, loại chuyện này, cũng chỉ có Tứ hoàng tử mới làm được. Vẻ mặt Thẩm Tĩnh Châu hờ hững, hắn ngồi một chỗ xem các cô vương tử thế gia khác làm trò hề, trong hoàn cảnh này ấy vậy mà trông hắn cứ như tham gia một buổi văn hội, nghiêm túc đến đáng sợ. Ngay thẳng như vậy, trong buổi tiệc hoang đường thế này, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, làm sao Tứ hoàng tử không chú ý cho được. Tứ hoàng từ liếc mắt ra hiệu với tùy tùng bên cạnh mình một cái, sau đó phất phất tay. Tùy tùng đi theo ngầm hiểu, không biết lấy một bầu rượu từ đâu ra, đặt lên bàn nhỏ của Thẫm Tỉnh Châu. Tứ hoàng tử "Tĩnh Châu, nãy giờ ngươi không ăn cũng không uống, có phải cô vương* chiêu đãi không chu toàn hay không? Cô vương mời ngươi một chén." *cô vương tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến Tròng mắt Thẩm Tĩnh Châu khẽ đảo, nhìn Tứ hoàng tử đang ngồi trên ghế chủ vị, hắn thản nhiên đáp "Không dám nhận, chẳng qua đây là nơi Phật môn thanh tịnh, ăn mặn uống rượu không hay lắm." Nhiều vương tôn cô vươngng tử ngồi xung quanh đồng loạt nhìn về phía hắn, thái độ cười nhạo. Bữa tiệc rượu này là do Tứ hoàng tử an bày, ý của Thẩm Tĩnh Châu là chỉ trích Tứ hoàng tử đây mà. Quả nhiên, sắc mặt Tứ hoàng tử trầm xuống, "Chúng ta không phải người xuất gia, tại sao không thể ăn mặn uống rượu, ngươi không nể mặt cô vương đúng không?" Thẩm Tĩnh Châu nhíu mày, cuối cùng hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ cầm ly rượu rồi đứng lên nói "Tĩnh Châu tạ ơn Tứ điện hạ thưởng rượu." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch. Tứ hoàng tử nở nụ cười, vô cùng hài lòng "Mọi người đều là người trẻ tuổi, tụ tập chơi bời vui vẻ, chẳng phải rất tốt sao?" Đợi Thẩm Tĩnh Châu ngồi xuống, Tứ hoàng tử lập tức vung tay lên, một kỹ nữ ỏng ẹo đi tới, muốn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tĩnh Châu, nhưng lại bị hắn đẩy ra. "Tĩnh Châu." Nghe được giọng kéo dài cảnh cáo của Tứ hoàng tử, Thẩm Tĩnh Châu vẫn bình tĩnh, "Tứ điện hạ, xin thứ cho Tĩnh Châu không thích những thứ này." Tứ hoàng tử sững sờ, sau đó gã cười phá lên, lần này không tức giận, "Mắt ngươi cao, không thích thì thôi." Nói rồi gã phất tay, ý bảo kỹ nữ lui xuống. Kỹ nữ cắn môi, tủi thân nhìn Thẩm Tĩnh Châu một cái rồi lặng lẽ lui xuống. Tứ hoàng tử uống đến cao hứng, gã vòng tay ôm kỹ nữ đang ngồi bên cạnh, trước mắt bao người, bàn tay gã phủ lên bộ ngực sữa cao ngất nửa che nửa đậy của kỹ nữ, tức nhiên là bắt đầu xoa bóp không rời tay. "A a a a. . . " Kỹ nữ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nàng ta duyên dáng kêu to, xấu hổ dựa vào lòng Tứ hoàng tử, "Điện hạ, đừng mà." Giọng nói nũng nịu đến nỗi khiến người ta hận không thể hung hăng ức hiếp. Tứ hoàng tử muốn làm ngay tại chỗ này, gã thò tay tham lam tiến vào vạt áo lỏng lẻo, bắt lấy hai quả đào tròn lẳn kia, vừa xoa vừa bóp, trắng trợn khinh nhờn. Ban đầu kỹ nữ còn né tránh ngăn cản, miệng hô đừng mà đừng mà, cuối cùng cũng bị đùa bỡn ra khoái ý, "Ừ ừ a a" Vô cùng yêu kiều, cả người dán lên người Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử trêu chọc "Còn kêu đừng. . . Cô vương thấy nàng có vẻ rất muốn thì có." Bên dưới toàn các cô vươngng tử ăn chơi, thấy một màn như thế, khí huyết ai không dâng trào, nghe tiếng ngâm kiều mị kia, cả người đều tê ngứa, vật giữa hai chân đỉnh đạc ngóc đầu dậy. Song, vì e ngại thân phận Tứ hoàng tử, bọn họ không dám làm càn. Tứ hoàng tử nhìn xuống, gã đắc ý nở nụ cười rồi vung tay lên "Ngây người ở đó làm cái gì, muốn làm gì thì làm đi, hôm nay cô vương cho phép các người càn rỡ." Vừa nói xong, các cô vươngng tử nhanh chóng hưng phấn tru lên như sói, có người gấp đến độ tóm ngay kỹ nữ ngồi bên cạnh, trực tiếp đặt trên bàn rượu. Kỹ nữ bên cạnh Tứ hoàng tử, y phục đã gần như bị lột sạch, lộ ra hai trái đào mật trắng nõn non mịn, tiết khố dưới thân cũng bị xé mở, một tay Tứ hoàng tử ra ra vào vào bên trong, khiến mặt kỹ nữ tràn ngập say mê, rên rỉ không ngừng. "Tiểu dâm đãng, thật nhiều nước." Tứ hoàng tử mắng một tiếng, gã rút tay về kéo quần xuống rồi nhấn đầu kỹ nữ xuống giữa hai chân mình, kỹ nữ cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy long căn, bắt đầu phun ra nuốt vào. Tứ hoàng tử vẫn ngại chưa đủ, không bao lâu, gã đỡ lấy đầu kỹ nữ, dùng sức đong đưa. Một màn này rơi vào mắt đám vương tôn cô vươngng tử bên dưới, không ít người mất khống chế ôm kỹ nữ bên cạnh làm tại chỗ, trong lúc nhất thời, cả phòng tràn ngập tiếng thở dốc yêu kiều, cảnh tượng dâm loạn khó tiếp nhận. Thẩm Tĩnh Châu vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, kỹ nữ ban nãy lại nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hắn. Kết quả bị hắn đẩy ra, còn hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta rồi đứng dậy rời đi. Tiệc rượu đang lúc nóng bỏng, từng người từng người đắm chìm trong cơn cuồng hoan, không ai chú ý đến chuyện hắn rời đi. Ra đến bên ngoài, bầu không khí sạch sẽ tươi mát hẳn, Thẩm Tĩnh Châu hít một hơi thật sâu, từ từ bình ổn tâm trạng, lúc hắn định rời đi thì bỗng có tùy tùng của Tứ hoàng tử ngăn lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói với hắn "Thẩm thế tử, ngài là khách quý của điện hạ, nếu rời khỏi đây bây giờ, chắc chắn điện hạ sẽ trách mắng chúng nô tài. Chẳng bằng, ngài đến thiện phòng nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Tĩnh Châu đè xuống cơn khó chịu đang dâng lên trong lòng ngực, hắn gật đầu "Làm phiền rồi." "Thế tử, mời." Tùy tùng Tứ hoàng tử dẫn hắn vào một sương phòng, Thẩm Tĩnh Châu chưa ngồi được bao lâu thì cảm thấy cơn buồn ngủ kéo ập tới, hắn chỉ có thể gục xuống bàn mơ màng thiếp đi.
Vệ Giai Quân một thân cưỡi ngựa, hưng phấn đi ra Thường ở sau lưng nàng, xách váy một đường mau chóng đuổi theo "Tiểu thư, tiểu thư! "Vệ Giai Quân tiếp nhận ngựa từ người chăn ngựa dắt tới, nghiêng người nhìn nàng, cười nhạo "Hoàng Thường, kêu ngươi không đổi xiêm y, như vậy không chạy nổi đi! "Hoàng Thường tức giận đến trừng nàng vài cái "Tiểu thư người còn nói! " thấp giọng nói, "Người ở Sa thành mỗi ngày chạy ra bên ngoài như vậy, về sau trở về làm sao? thói quen khó sửa đổi a, tiểu thư! "Vệ Giai Quân biết nàng là muốn tốt cho mình, nhưng nàng có quyết định của chính mình "Ai nói ta phải trở về? "Hoàng Thường khẩn trương "Lẽ nào người còn có thể ở lại Sa thành cả đời? ""Cũng không có cái gì không tốt!" Vệ Giai Quân sải bước lên ngựa, "Trước tiên không nói, ta hẹn Hoa tiểu thư cùng Lữ tiểu thư các nàng săn thú, nhanh sắp muộn. "Nói xong, nàng mang theo vài thân vệ mà Vệ lão gia cho nàng, cưỡi ngựa Thường chỉ có thể giương mắt nhìn bóng dáng tiểu thư nhà mình biến mất, khổ não liên tục thở tớ các nàng dễ dàng giả trang, dọc đường ăn ngủ ngoài trời, rồi đến Sa đó tiểu thư như biến thành người khác vậy, một người ôn nhu im lặng trước đây, hiện tại mỗi ngày ra bên ngoài chạy, nào còn có dáng vẻ tiểu thư khuê nàng khuyên không được, lão gia còn dung túng, một chút biện pháp cũng không Giai Quân hiện tại rất vui dân Sa thành cởi mở, nữ tử xuất đầu lộ diện, căn bản không phải chuyện hiếm. Không cần mang khăn chùm đầu trên đường phố, không có việc gì cùng các tiểu thư xuất môn săn thú, nếu là có xem vừa mắt công tử, còn có thể in a relationship cái gì, Vệ Giai Quân rất thích nơi là nàng vừa mới học cưỡi ngựa không tốt lắm, săn thú cũng là xem các thân vệ đánh, nhưng điều này không cản trở nàng hưởng thụ không khí tự do!Kinh thành, ai muốn trở lại kinh thành!"Giai Quân, ngươi đã tới muộn!" đến địa điểm ước định, Hoa tiểu thư hướng nàng nữ tử nơi này, nói chuyện là có thể kêu, sẽ không giống như kinh thành như vậy, nói chuyện lớn tiếng một chút, đã bị nói không có khí chất."Nơi nào chậm, không phải là vừa vặn mới tốt sao? "Một đám nữ tử, hi hi ha ha vui có mấy người tỷ muội cùng công tử, cười bàng khi Vệ tiểu thư tới Sa thành, bồi tỷ muội đi săn thú và chơi đùa cùng đám công tướng quân đóng giữ ở Sa thành, mấy năm nay đem Sa thành kinh doanh vũ khí, cùng thổ bá vương không không khác biệt, các nhà luôn dốc sức làm vui lòng ái nữ hắn. Lại nói, vị này Vệ tiểu thư thật đẹp, ngày thường vừa trắng vừa mềm, ai thấy mà không muốn?Nếu là có thể chiếm được lòng Vệ tiểu thư mà gả cho, vừa được mỹ nhân vừa được lợi ích thực tế, công tử các nhà đều tận hết sức Giai Quân biết ý định của bọn họ, nhưng nàng không thèm để ý. Đời trước, nàng vẫn chạy theo Thẩm Tĩnh Châu, đã sớm quên tư vị được người theo đuổi là như thế nào. Hiện tại chúng tinh phủng nguyệt*, mới biết được chính mình cũng có rất nhiều người thích.*Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè được mọi người vây quanh theo nếu hợp ý, chọn một người gả cho cũng không tệ. Ở chỗ này, trước khi cưới thất trinh cũng không phải chuyện khó cứu vãn đùa một trận, các tiểu thư sôi nổi đi ra ngoài cưỡi ngựa, Vệ Giai Quân cũng đến Sa thành mới học cưỡi ngựa, Vệ lão gia cố ý cho nàng chọn một con ngựa cái ôn cảm giác nhanh như chớp này nàng rất thích, dường như đem tất cả phiền não đều vứt ra sau đầu, tự do tự tiểu thư muốn đua ngựa, Vệ Giai Quân theo góp vui, ngày hôm nay trạng thái nàng cực kỳ tốt, chạy chạy, đem những người khác đều quăng phía sau muốn dừng lại, mới phát hiện con ngựa chạy điên rồi, căn bản không nghe lời của nàng, mang theo nàng hung hăng xông về phía trước."Hắc Vân, dừng lại, dừng lại! "Vệ Giai Quân có điểm hoảng sợ, nàng học cưỡi ngựa không lâu, cưỡi ngựa chỉ có thể nói bình thường thấy Hắc Vân mang theo nàng vọt vào rừng cây, cành cây quất vào người của nàng, khiến tóc của nàng đều tán loạn."Dừng! Mau dừng lại! "Con ngựa căn bản không nghe lời, Vệ Giai Quân càng ngày càng hoảng sợ, điên cuồng khiến nàng đạp không nhiên, Hắc Vân dẫm vào một tảng đá nhô ra, Vệ Giai Quân từ lưng ngựa văng ra ngoài."A... "Nàng hốt hoảng ôm lấy đầu, trong tưởng tượng đau nhức nhưng không có phát sinh, mà là ngã vào một cái ôm, bình yên vô Giai Quân chưa hoàn hồn, nghĩ thầm, là thân vệ nào theo kịp? Thật là có năng lực, quay về sẽ bảo cha thưởng cho hắn!"Được rồi, thả ta xuống! " nàng cố gắng bình tĩnh biết người này căn bản không có ý tứ thả nàng xuống, mà là cúi xuống ở bên người nàng nói "Vệ Tam tiểu thư, nàng dùng xong liền vứt đi, thật vô tình! "Thanh âm quen thuộc này!! Vệ Giai Quân tóc gáy đều dựng lên, mạnh mẽ ngẩng đầu, quả nhiên là gương mặt của Thẩm Tĩnh Châu!"Ngươi, ngươi..." nàng lắp ba lắp bắp hỏi, đều nói không ra sao lại ở đây? Không phải nàng hoa mắt đi !Thẩm Tĩnh Châu buồn cười thấy nàng dụi mắt, nói "Nàng không có nhìn lầm, là ta."Vệ Giai Quân không thể chấp nhận hiện thực "Ngươi...ngươi không phải ở kinh thành sao? "Thanh âm ngoài bìa rừng vang lên, là thân vệ của nàng tìm tới rồi, hắn đưa mắt ra hiệu cho A Trạch, ôm Vệ Giai Quân lên ngựa của mình."Thẩm Tĩnh Châu! " Vệ Giai Quân kêu, "Ngươi làm gì vậy? Thả ta trở về! "Thẩm Tĩnh Châu quay người lên ngựa, đem cả người nàng ôm lấy trong lòng "Thích cưỡi ngựa? Đến, ta mang nàng đi."Ai muốn hắn dẫn theo, tên hỗn đản này! Vệ Giai Quân hầm hừ nghĩ muốn đấy hắn ra, nhưng là bị hắn quấn quá chặt chẽ. Hơn nữa, nàng cũng có chút sợ hắn, không dám lộn Tĩnh Châu mang theo nàng, ra khỏi rừng cây từ một đầu khác. Trước mắt là thảo nguyên bao la rộng lớn, hắn thúc vào bụng ngựa, giục ngựa đi độ này, so với nàng lúc trước còn nhanh hơn, bên tai tất cả đều là tiếng gió thổi, cái gì cũng không nghe Thẩm Tĩnh Châu sau lưng, đem nàng ôm vừng vàng, dù chạy nhanh hơn, đều cưỡi vững chạy, Vệ Giai Quân toàn tâm tập trung tinh thần."A a a, thật nhanh, sẽ ngã xuống! ""Sẽ không." Thẩm Tĩnh Châu ở bên tai nàng nói, "Có ta ở đây, sẽ ôm lấy ngươi. ""Có mương, phía trước có cái mương! "Hắn kéo dây cương, tuấn mã cất vó, bay vọt qua Giai Quân xoay người lại nhìn cái mương dài sâu kia, nghĩa lại vừa sợ, vừa cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gắt gao bắt lấy ống tay áo hắn "Cái này, cái này cũng có thể nhảy qua? ""Như vậy đã là cái gì? " Thẩm Tĩnh Châu cười, hiện tại gương mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, làm cho hắn nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên mang nàng đi cưỡi hắn quá gấp rồi, tiếc nuối đời thứ, làm cho hắn vội vã chiếm đoạt nàng, đã quên đời thứ nhất bọn họ là từ bồi dưỡng tình cảm mà bắt đầu."Thấy con sông kia sao? Ta mang nàng cưỡi ngựa qua.""Cái này không được? Con sông rộng như vậy! Nếu như té xuống thì làm sao? Thẩm Tĩnh Châu! "Ngay từ đầu, Vệ Giai Quân còn rất mâu thuẫn với hắn, sau đó nhìn thấy hắn chỉ là đơn thuần mang nàng cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi ngựa rất tốt, liền chỉ nhớ rõ hò hét kinh đến khi mặt trời ngã về Tây, người và ngựa đều chạy đã mệt, mới chậm rãi dừng Giai Quân đã không biết bọn họ ở nơi nào, chỉ biết là bọn họ chạy thật xa."Hu! " Thẩm Tĩnh Châu ghìm ngựa, chính mình nhảy người xuống ngựa trước, rồi đem nàng ôm Giai Quân thở hồng hộc, tóc tai rối bời. Ý thức được dáng vẻ mình bây giờ chật vật, nàng né tránh ánh mắt Thẩm Tĩnh Tĩnh Châu coi như cũng không biết, kéo tay nàng "Mệt mỏi rồi? Chúng ta đến bên kia nghỉ ngơi một chút."
Con người sau khi đã chết, đặt trong mộ nằm sâu dưới đất, xác thịt rồi cũng sẽ tiêu tan, tan biến hết, không còn gì cả, chuẩn bị cho giai đoạn tái sinh kiếp đời khác, đó chính là sao Tuyệt, là sự kết thúc, ẩn giấu sâu bên trong, tan biến hết. Vì vậy mà sao Tuyệt rất ưu khi đi cùng các sát, bại tinh, có tác dụng như ẩn kín, kìm nén, hạn chế đến tận cùng khả năng bộc phát mầm họa từ chúng đồng thời cũng giảm đi, ngăn lại sự phát huy của các cát tinh. Khi đi với sao Tuyệt, đôi khi mọi thứ chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ, toan tính, tinh thần bên trong, khó bộc lộ bản tính tốt xấu ra ngoài. Vị trí Đứng vị trí thứ 10 trong 12 sao thuộc vòng Trường Sinh theo thứ tự Trường Sinh, Mộc Dục, Quan Đới, Lâm Quan, Đế Vượng, Suy, Bệnh, Tử, Sao Mộ, Tuyệt, Thai, Dưỡng. Ngũ hành thuộc Thổ. Đặc Tính Sự tiêu diệt, bế tắc, chấm dứt, khô cạn, ngăn trở công danh. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Mệnh Người có sao Tuyệt thủ mệnh thường vô cùng kín đáo, dáng người gầy khô, kém sức sống, người thâm trầm, lầm lỳ, hay trầm ngâm, da hơi tối màu. Tính Tình Cung Mệnh có sao Tuyệt là người khôn ngoan, kín kẽ, khó đoán, đa mưu túc trí, có tay nghề đặc sắc. Người sống nội tâm, nhiều mưu kế, ít chia sẻ với mọi người xung quanh. Phúc Thọ Tai Họa Sao Tuyệt là hung tinh, chủ sự bại hoại, tiêu tán, khô cạn, làm bế tắc mọi công việc và chiết giảm phúc thọ. Khi đi cùng sát tinh, sao Tuyệt ngăn cho chúng phát tác tác họa, đôi khi chỉ còn nằm trong suy tính mà thôi, không hành động. Ý nghĩa sao tuyệt ở các cung khác Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Phụ Mẫu Giảm sức khỏe cũng như con đường sự nghiệp của cha mẹ gặp nhiều trắc trở, vất vả. Khi đi cùng một số tài tinh thì cha mẹ kiếm tiền vất vả nhưng chịu khó tích lũy của tiền để mà gây dựng gia đình. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Phúc Đức Mồ mả tổ tiên kém, không có phúc để cho đương số được hưởng, bản thân không hay được gặp may mắn, phải ly hương tổ nghiệp gây dựng lại phước đức cho chính mình. Dòng họ không được phát triển, nhiều người vất vả, nghèo đói, hay ốm đau, ít ai quan tâm tới hương khói tổ tiên, con cái không quan tâm tới cha mẹ. Sao Tuyệt gặp tuần triệt, sát bại tinh thì mổ mà ông bà tổ tiên dễ bị thất lạc, ở nơi địa thế xấu, gặp nhiều xung xạ, tối tăm , ít ai quan tâm. Người phúc mỏng, dễ yểu thọ, hay gặp tai họa bất ngờ. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Điền Trạch Gây trở ngại cho việc tạo dựng của cải, nhà cửa lâu dài. Nhà, nơi làm việc thường ở trong ngõ hẻm, đường cùng, tối tăm, vắng vẻ, ít người. Nếu hội nhiều tài tinh, cát tinh đẹp, vẫn có khả năng tạo dựng của cải nhà cửa tốt, nhưng giữ kín, tiền chôn của giấu, tài sản đứng tên người khác, không ai biết. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Quan Lộc Công danh, công việc hay bị phiền nhiễu, cản trở. Công việc dễ liên quan tới các ngành nghề yêu cầu tính bảo mật, bí mật cao, các ngành nghề gián điệp, điều tra… Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Nô Bộc Giảm số lượng cũng như chất lượng bè bạn, đồng nghiệp, người giúp việc. Có những người bạn bí mật, ngầm, không ai biết. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Thiên Di Người ra ngoài, đi xa vất vả, không thuận lợi. Sao Tuyệt thủ cung Thiên Di thể hiện người ra ngoài kín kẽ, kín đáo, lầm lì nên đôi khi là người ít ra ngoài, đi xa. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Tật Ách Sao Tuyệt ở cung Tật giảm trừ sự phát tác của bệnh tật và tai họa. Dễ có bệnh ẩn giấu bên trong, khó tìm và phát hiện, dễ bệnh âm. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Tài Bạch Ám chỉ đương số là người hay giấu tiền, có quỹ đen, không ai biết. Tuyệt ở tài cũng ám chỉ phương thức kiếm tiền không minh bạch, công khai, đồng thời cũng hạn chế, cản trở khả năng kiếm tiền của đương số. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Tử Tức Giảm số lượng con cái, có đứa chết non, cô độc hoặc bệnh tật. Đến đời con cái không tiếp nối được như cha mẹ. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Phu Thê Làm giảm sự tốt đẹp về hôn nhân, hạnh phúc. Giảm nhân duyên vợ chồng, hội nhiều sát bại tinh thì đường gia đạo kéo, dễ phải chia ly. Sao Tuyệt ở cung Phu Thê còn thể hiện người hôn phối tính cách trầm lặng, ít nó, ít chia sẻ, cảm thông, quan tâm tới mình. Ý nghĩa sao Tuyệt ở cung Huynh Đệ Giảm số lượng anh chị em. Anh chị em vất vả, khó phát đạt, là những người kín tiếng, ít chia sẻ. Tuyệt, Thiên Tướng, Đế Vượng Có anh chị em dị bào. Nếu Bào ở cung Dương thì cùng cha khác mẹ, ở cung Âm thì cùng mẹ khác cha. Ý nghĩa sao Tuyệt với các sao khác Tuyệt, Hao Xảo quyệt, tham lam, keo kiệt. Tuyệt, Tứ Không Người rất thông minh, học một biết mười. Tuyệt, Thiên Mã, Tuần, Triệt Ngựa cùng đường, bế tắc, thất bại. Tuyệt, Tướng Quân, Phục Binh Bị tai nạn về đao súng. Ý nghĩa sao Tuyệt khi vào các hạn Tuyệt, Hao Hao tán tài sản. Tuyệt, Suy, Hồng Đào, Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang gặp Mệnh vô chính diệu thì nguy tính mạng. Tuyệt, Thiên Riêu, Hóa Kỵ Dễ đuối nước.
"Ưm... a a." Cảm nhận được vật kia đang tấn công, Vệ Giai Quân vừa vội vừa sợ. Thẩm Tĩnh Châu cúi người kề sát vào tai nàng "Nhỏ giọng một chút, kẻo nha hoàn phòng kế bên nghe thấy đấy." Vệ Giai Quân sợ tới mức hoa huyệt co rút, nàng nhanh chóng đưa tay bịt miệng. Chuyện thế này bị nha hoàn trông thấy, nàng còn mặt mũi nào nữa. Thẩm Tĩnh Châu cho nàng ánh mắt tán thưởng, hắn nhấn eo một cái, gậy thịt chắn trước cửa hoa huyệt dùng hết sức chui tọt vào trong. Hắn thở hổn hển nói với nàng "Tiểu ni cô, nàng phải kiềm chế, nếu bị ta làm đến sung sướng, Phật tổ sẽ không cần nàng đâu." Nói xong, hắn đánh hông, mạnh mẽ thảo phạt. Lần này không có bất kỳ bước dạo đầu nào, dường như hắn cố ý đè chặt hai đùi nàng, đâm rút vừa gấp vừa nhanh. Ngay từ đầu, rút lui đã vô cùng khó khăn. Song đúng như những gì Tứ hoàng tử nói, trời sinh thân thể Vệ Giai Quân mẫn cảm cực điểm, rõ ràng chẳng có bước dạo đầu nào cả, bị hắn cưỡng chế cắm vào, mới đâm rút vài cái, không ngoài dự đoán nàng đã ẩm ướt, từ từ xuất hiện khoái cảm. Biết nàng mẫn cảm, Thẩm Tĩnh Châu ác ý rút gần như toàn bộ gậy thịt ra ngoài, bề mặt thô ráp chằng chịt gân xanh lại nghiền nát miệng huyệt tấn công đường hành lang nhạy cảm bên trong nàng, dẫn đến thịt mềm bóp chặt hắn không tha, cuối cùng hắn dùng sức đẩy vào, đầu rồng mang theo gai nhọn đâm thẳng vào hoa tâm, khiến nàng run rẩy, cửa hoa tâm hút lấy mầm tai họa kia, sung sướng đến nỗi hắn muốn bay lên trời, sau đó là vòng tuần hoàn liên tục. "Ưm. . . " Vệ Giai Quân đã cố hết sức kiềm chế, nhưng vẫn rên rỉ ra tiếng. Động tác của hắn cực nhanh, khiến cho ván giường bắt đầu rung động. "Két. . . két. . . " Vệ Giai Quân quá sợ hãi, Thúy Vũ nằm ngủ ngay phía dưới, có khi nào muội ấy bị tiếng vang làm tỉnh, nhìn thấy bản thân nàng như thế này? Đã vậy Thẩm Tĩnh Châu còn xấu xa nói "Tiểu ni cô, nàng chảy nước." Hắn đưa tay đến cửa huyệt nàng xoa xoa, sau đó đưa ngón tay dính chất lỏng nhớp nháp đến trước mắt nàng, để nàng nhìn cho rõ. Vệ Giai Quân thẹn không chịu nổi, nàng chỉ có thể xoay đầu không nhìn. Thẩm Tĩnh Châu không gấp, đợi đến khi nàng từ từ rơi vào trầm mê, hắn mới nâng mông nàng lên, "Bạch bạch bạch bạch. . ." Bắt đầu va chạm nặng nề. "Ưm a ưm a." Nàng bị kích thích đến giật giật thân thể, muốn thét lên lại không dám, đành phải che kín miệng, thậm chí còn chịu đựng không rơi nước mắt. Nhìn nàng như thế, Thẩm Tĩnh Châu cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Vì để ngắm thêm dáng vẻ đáng yêu đó của nàng, hắn quyết định không nói cho nàng biết, nha hoàn ở phòng kế bên đã bị hắn động tay động chân từ lâu rồi, cho dù nàng có thét to cỡ nào, bọn họ cũng sẽ không nghe thấy. Gậy thịt to dài tiến vào hoa huyệt nàng, bị tường thịt mềm mại bên trong ôm chặt khít, đường hành lang nhấp nhô giống như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy gậy thịt hắn. Hắn muốn gào thét xuyên qua, đầu rồng ngẩng cao đầu hung ác xông thẳng vào hoa tâm mềm mại. Bên trong đầy thịt mềm, vừa vào đến nơi, hoa tâm bị kích kích run lên, cái miệng nhỏ bình thường khép kín bây giờ giãn ra hết cỡ, ngậm lấy đầu rồng, dùng sức mút một cái. Cả người Thẩm Tĩnh Châu ngập tràn kích thích, hắn nghiến răng nghiến lợi va chạm, vừa làm vừa nói "Tiểu ni cô, cái miệng nhỏ của nàng hút chặt quá, hồn bản thế tử suýt bị nàng hút mất rồi." Vệ Giai Quân muốn phản bác, nhưng miệng không thể thốt ra lời thô tục, nàng chỉ có thể dốc sức lắc đầu, mái tóc đen dài tản mạn khắp nơi. Đôi gò bồng đào của nàng vốn bị va chạm mà liên tục bay lên, kết hợp với động tác lắc đầu, càng rung chuyển không ngừng, thấy thế hai mắt Thẩm Tĩnh Châu phát sáng. Nói nàng là bảo vật trời sinh cũng không sai, mới mười sáu tuổi đã quyến rũ đến mức này, khó trách Tứ hoàng tử thần hồn điên đảo vì nàng, biết nàng đã là thê tử, là mẫu thân người ta, vậy mà vẫn cậy mạnh đoạt. Hừ, ở kiếp này, nếu Tứ hoàng tử dám cả gan muốn như vậy, hắn sẽ khiến giả không chỗ chôn, đây là thê tử của hắn, nghĩ như thế, tốc độ hạ thân chọc vào càng ác liệt hơn nữa. Bị hắn không thương tình đâm rút, nước mắt Vệ Giai Quân trào ra, hoa huyệt tê mỏi, bụng cực kỳ trướng, gần như muốn vỡ tung. Vật kia thô to như cánh tay, nàng chỉ vừa thân, làm sao chịu đựng nổi. Nàng chỉ có thể vừa rên rỉ vừa khóc lóc cầu xin, "Đừng mà, đừng như vậy mà, đau quá." "Òm ọp òm ọp. . ." Đáp lại nàng chỉ có âm thanh chứng tỏ hắn chơi nàng mãnh liệt cỡ nào. "Tiểu ni cô." Thẩm Tĩnh Châu trêu đùa, "Nước chảy nhiều đến thế còn nói đau, người xuất gia không được nói dối đâu." Vệ Giai Quân khóc rấm rứt, nàng đành phải nói "Ngươi nhẹ chút, đừng dùng nhiều sức như vậy. . . A. . . Chậm lại, quá nhanh rồi. . . Ưm a. . ." "Chẳng lẽ nàng không chịu nổi?" Thẩm Tĩnh Châu đã quá hiểu thân thể nàng, đừng thấy nàng mảnh mai yếu ớt, kỳ thật chơi thế nào cũng không hỏng, trước kia, chuyện phóng đãng nhất bọn họ đều đã làm qua. Trong biệt trang, sau khi đuổi hạ nhân đi hết, hai người quên trời quên đất làm suốt ba ngày ba đêm. Tuy lần đầu tiên có thê thảm một chút, nhưng càng về sau, tiểu huyệt của nàng chẳng khác nào động bàn tơ, cuốn lấy hắn trầm mê không thôi, dù chơi hung bạo cỡ nào, qua ngày hôm sau đã lành lặn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Vệ Giai Quân lắc đầu, nàng chỉ có thể lắc đầu, cái miệng nhỏ phơn phớt hồng tự cắn ngón tay mình, sợ sẽ kêu thành tiếng. Thế nhưng, nàng chẳng thể nào khống chế cảm giác tê tê dại dại dưới hạ thân, khoái cảm như sóng sau xô sóng trước. Đột nhiên hắn than nhẹ "Tiểu ni cô, nàng quả là Bồ tát hóa thân." Đôi mắt mờ sương của Vệ Giai Quân mở to, nàng không biết tại sao đột nhiên hắn tâng bốc mình như vậy. Ngay sau đó, nàng lại nghe hắn nói tiếp "Bên trong tiểu huyệt của nàng chính là miền đất cực lạc." Vệ Giai Quân trừng mắt, nàng cố đẩy hắn ra "Không cho phép ngươi bất kính với Bồ Tát." Vừa dứt lời, đầu rồng của Thẩm Tĩnh Châu đâm thẳng vào hoa tâm nàng, đúng lúc gặp được thời cơ, "Phọt" một cái cắm vào tử cung. Thẩm Tĩnh Châu mừng như điên, bàn tay nắm chặt mông nàng gấp gáp tăng tốc độ, tựa như đóng cọc, "Phốc phốc phốc phốc" nhanh đến nỗi không hợp lẽ thường, mỗi một lần đâm vào là phá vỡ hoa tâm, đánh lên tử cung, hắn thề phải phá tan phòng ngự của Vệ Giai Quân trong một lần hành động, khiến nàng quân lính tan rã, không còn sức phản kháng, chỉ có thể phục tùng dưới hạ thân hắn. Vệ Giai Quân chịu kích thích quá lớn, lúc này cả người nàng run lẩy bẩy, bụng dưới vừa đau vừa lâng lâng, xen lẫn khoái cảm cực lớn không thể coi nhẹ, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, nàng không còn sức để kháng cự, chỉ có thể mặc cho cảm xúc chi phối bản thân, lớn tiếng rên rỉ "Ư ư a a." "Tiểu ni cô." Hắn lại nói "Nàng đã bất kính với Bồ tát rồi, nơi này là Phật môn thanh tịnh, nàng lại cùng nam nhân giao hoan tìm vui, Bồ tát của nàng, Phật tổ của nàng đều nhìn thấy nàng bị nam nhân làm đến không ngừng rên rỉ, nước phun đầy đất, nàng nói xem, lục căn nàng có tịnh không?" Vệ Giai Quân đâu còn tỉnh táo để trả lời hắn. Trước thế tấn công vừa nhanh vừa mãnh liệt của hắn, khoái cảm tích lũy được sắp nổ tung trong cơ thể nàng, đầu ngón chân co quắp, mí mắt giật giật liên tục. "A. . ." Hoa tâm phun dâm thủy tưới gậy thịt hắn ướt đẫm. Được dòng nước ấm nóng của nàng tưới lên, Thẩm Tĩnh Châu có cảm giác như bị phỏng, cán gậy tê rần, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi đầu đâm rút, trong huyệt thịt run rẩy kịch liệt, hắn đâm mạnh vài chục cái, cuối cùng vùi sâu vào trong hoa tâm nàng bắn ra. Hai người đều sung sướng đến cùng cực, nhắm mắt hưởng thụ thật lâu không lên tiếng. Thẩm Tĩnh Châu từ từ ổn định hơi thở, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, gậy thịt hơi mềm không nỡ rút ra, cứ cắm như vậy, sau đó hắn ôm cả người nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của nàng. "Vệ Giai Quân." Hắn nhắm mắt gọi tên nàng, rốt cuộc không gọi nàng là tiểu ni cô nữa, "Xem thân thể của nàng này, hoan ái thô bạo như vậy mà vẫn có thể thoải mái đến nhường này, còn dám nói muốn làm ni cô." Giọng điệu trào phúng của hắn thành công chọc giận Vệ Giai Quân. Nàng bất ngờ mở mắt rồi đẩy mạnh hắn ra, "Cút." Bất chấp cả người trần trụi, nàng mở to mắt nhìn hắn, "Thẩm Tĩnh Châu, ta có làm ni cô hay không, cũng không gả cho ngươi."
Hoa hạch và hoa tâm đồng loạt đạt cao trào, Vệ Giai Quân bị kích thích từ hai phía, sướng đến nỗi phun triều. Mà ngay tại thời điểm phun triều, nàng cũng bất tỉnh rồi. Thẩm Tĩnh Châu chỉ có thể dừng lại, hắn thiếu nữ đã hôn mê vào lòng, cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn vừa định chơi một trận lớn, mới bắt đầu mà nàng đã bị làm đến ngất đi. Hắn còn chưa lâm trận thật sự. Hắn vừa nghĩ vừa đắc ý. Làm nữ nhân của mình sướng đến ngất đi, dù sao cũng là chuyện hết sức kiêu ngạo. Thẩm Tĩnh Châu ôm lấy nàng, hắn thay đổi tư thế, để nàng nằm xuống. Trong lúc này, nam căn thẳng tắp vẫn chưa từng rời khỏi tiểu huyệt nàng. Mà tiểu huyệt của nàng vẫn ngậm chặt lấy hắn, cho dù hôn mê, cũng mút không chịu thả. Nhìn nàng từ từ bất tỉnh, Thẩm Tĩnh Châu trướng đến không còn cách nào, hắn đành phải nâng cao gậy thịt, tiếp tục làm cho xong. Cũng may, tuy Vệ Giai Quân hôn mê, nhưng huyệt mềm vẫn còn phản ứng. Hơn nữa, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào mẫn cảm đến cực độ, vách thịt liên tiếp co rút, quấn lấy gậy thịt vừa cắn vừa mút, dường như bên trong có vô số cái miệng nhỏ nhắn. "Phụt phụt phụt phụt" Thẩm Tĩnh Châu ra sức cày cấy đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không ngờ đối với nữ nhân đã hôn mê, hắn có thể làm hăng say như vậy, nếu để người ta biết, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng. Ai bảo nữ nhân dưới thân này là người hắn yêu hơn tính mạng. Vả lại, không chỉ tiểu huyệt nàng hút lợi hại, mà miệng nàng còn phát ra tiếng rên rỉ "Ư a ư a", khiến hắn vô cùng hoài nghi, không biết nàng có thật sự hôn mê hay không. Thẩm Tĩnh Châu không kéo dài quá lâu, hắn dồn hết sức đẩy đưa, mãi cho đến khi đạt cao trào, rót tất cả tinh dịch vào bụng Vệ Giai Quân. Còn nàng, rõ ràng cũng phun dâm thủy, khiến phần bụng hắn ướt nhẹp. Thẩm Tĩnh Châu không biết nên vui hay nên giận. Đã hôn mê rồi còn bị hắn làm đạt cao trào, thân thể này quả thật là dâm đãng trời sinh, mà chỉ có mình hắn mới được hưởng thụ. Hắn lau dọn một chút, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, gậy thịt vẫn vùi trong tiểu huyệt nàng, cứ như thế chặn hết tinh dịch và dâm thủy lại trong bụng nàng, tắt đèn đi ngủ. Lúc Vệ Giai Quân tỉnh dậy, trời vẫn còn tối mờ mịt. Bên trong lều vải, đưa tay không thấy được năm ngón. Nàng hơi mơ màng, rốt cuộc là thế nào? Sau đó nàng bỗng phát hiện sự khác thường của cơ thể, không thể nào tin nổi! Bên dưới thân thể nàng không ngờ là thân thể nóng hổi của nam nhân, hai chân nàng giang rộng, tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, rõ ràng là mầm tai họa của nam nhân. Còn có bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch và dâm thủy, trướng đến khó chịu. Nàng nghĩ đến Thẩm Tĩnh Châu, tên khốn kiếp này thừa lúc nàng uống say trở trò đồi bại, nàng không nên tin tưởng hắn. Vệ Giai Quân tức giận, nàng muốn đứng lên. Thân thể vừa nhúc nhích, Thẩm Tĩnh Châu đã phát hiện gậy thịt mình trượt ra ngoài, hắn vội phủ tay lên mông nàng, ấn xuống. "Phụt" Gậy thịt cắm trở về. Vệ Giai Quân nổi giận, "Thẩm Tĩnh Châu." Hắn nhanh chóng tỉnh táo "Ừm, xảy ra chuyện gì?" Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy ai, Vệ Giai Quân chỉ có thể tức cho mình xem, "Ngươi, ngươi. . . Tại sao ngươi có thể làm như vậy?" "Ta làm sao?" Hắn dừng lại một chút rồi choàng tỉnh ngộ, "Ồ, nàng nói cái này à?" Nói xong hắn vỗ vỗ mông nàng. Vệ Giai Quân cảm nhận được bờ mông rung rung hai cái, gậy thịt trong cơ thể phình to một vòng, đâm vào khiến hoa tâm nàng bủn rủn. Nàng vừa cắn răng khống chế khoái cảm vừa đánh hắn "Ngươi biết rõ mà vẫn làm." "Là nàng muốn làm mà." Thẩm Tĩnh Châu rất kinh ngạc, "Chắc không phải nàng quên hết mọi chuyện khi uống say rồi chứ?" Vệ Giai Quân ngây ngẩn cả người, ký ức ngắt quãng bắt đầu hiện lên trong đầu nàng. Trời ạ, tiếng nàng rên rỉ, đúng là chính nàng yêu cầu, tại sao nàng lại làm chuyện như vậy, sớm biết thế nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu. Bây giờ nàng và Thẩm Tĩnh Châu lại lăn giường, làm sao kết thúc được đây? Nam nhân dưới thân lại rục rịch, hắn đỉnh eo, nhẹ nhàng đâm vào trong. Vệ Giai Quân bị hắn đâm sinh ra khoái cảm liên tục. Đại khái là trời quá tối, không nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu, lá gan nàng cũng lớn hơn, nàng dùng sức đánh lên ngực hắn "Không được nhúc nhích." Thẩm Tĩnh Châu nghe lời thật sự bất động. Vệ Giai Quân thở hổn hển nói tiếp "Chúng ta nói chuyện đi." "Được." Thẩm Tĩnh Châu vừa đáp vừa đưa tay dao động trên người nàng. Vệ Giai Quân bị hắn sờ đến phát hỏa, nàng làm ra vẻ hung ác "Dừng lại, đừng lộn xộn." Hai bàn tay hư hỏng dừng lại, giọng Thẩm Tĩnh Châu mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Được, không lộn xộn." Vệ Giai Quân cố gắng duy trì lý trí, "Vì sao ngươi đến Sa Thành?" Thẩm Tĩnh Châu trả lời nhẹ tênh "Bởi vì ta nhận lệnh, đóng giữ Sa Thành." Vệ Giai Quân sửng sốt "Nhận lệnh?" "Đúng thế." Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu hôn lên đầu vai mượt mà của nàng. Đương nhiên, cái lệnh này hắn phải chạy vại khắp nơi mới có được. Tuy Vệ Giai Quân không hiểu chuyện triều chính, nhưng nàng vẫn có thường thức đấy. Sa Thành này, tại sao gọi là biên quan, từ trước đến nay, đóng giữ biên quan chẳng khác nào bị khổ sai. Hơn nữa, phụ thân nàng đóng giữ Sa Thành nhiều năm, xây dựng nơi này vững như sắt đá, không một ai chen chân vào lọt. Cho nên, muốn gây dựng sự nghiệp là không có khả năng, muốn bày mưu tính kế lại càng không thể. Vì sao Thẩm Tĩnh Châu đến đây, không cần hỏi cũng biết. Ý thức được điểm này, nàng hơi mềm lòng, "Thẩm Tĩnh Châu, ngươi đừng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi không được sao?" "Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt, "Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, vì sao nàng yêu thích ta mà không bằng lòng ở bên ta?" Vệ Giai Quân im lặng, nhắc đến chuyện này chẳng lẽ muốn nàng nói kiếp trước ta liều mạng gả cho ngươi, thế mà ngươi chẳng thèm chạm vào ta, giày vò ta đến chết sao? "Lúc nãy nàng nói rất yêu thích ta." Giọng hắn nhẹ nhàng bay bổng, "Còn hỏi ta vì sao không thích nàng." Vệ Giai Quân hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết bản thân khi uống say. "Nàng đã yêu thích ta, vì sao lại không muốn gả cho ta?" Thẩm Tĩnh Châu cứ như vậy ôm lấy nàng, khẽ hôn môi nàng, lồng ngực ma sát đôi gò bồng đào mềm mại, gậy thịt vẫn nghiền nát vách thịt non của nàng, khiến nàng thở hổn hển, "Nàng xem chúng ta hợp chưa này? Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, chúng ta hãy vui vẻ ở bên nhau đi, chẳng lẽ nàng không nhận ra, sau khi bị ta làm thoải mái biết nhường nào." Vệ Giai Quân muốn cho hắn một bạt tai, nhưng nàng không có gan. Lỡ như Thẩm Tĩnh Châu ghi thù muốn tính nợ với nàng thì biết làm sao? Nàng chơi không lại hắn. Vách thịt non bị hắn nghiền đến ngứa, nước lại tiết ra, nàng chỉ có thể thở phì phò, cố hết sức tìm về lý trí, "Nhưng chàng đâu có thích ta." "Ai nói ta không thích nàng." Nghe nàng hỏi thế Thẩm Tĩnh Châu có chút tức giận, hắn dùng sức đánh lên mông nàng, "Xưa nay nam nhân thích nữ nhân luôn rất thẳng thắn. Nếu không thích thì dù có chạm vào cũng chỉ là đối phó, còn nếu thích. . . Từng giây từng phút đều muốn ngủ với nàng. Thái độ của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Không thích nàng mà cứ quấn quýt nàng, ngay cả ngủ cũng phải nhét gậy thịt vào tiểu huyệt của nàng." Lời hắn cực kỳ thô lỗ, Vệ Giai Quân giận đến mức đánh hắn, "Chàng nói bậy bạ gì đó." "Đây là sự thật." Thẩm Tĩnh Châu nắm tay nàng, nương theo động tác của nàng, hạ thân dúng sức đẩy tới, gậy thịt cắm sâu vào trong, trong hoàn cảnh thế này vẫn không quên mưu lợi cho bản thân mình. Hạ thân Vệ Giai Quân nhanh chóng truyền đến cảm giác, "Chàng, chàng chỉ yêu thích thân thể ta." "Cả người nàng ta đều thích." Hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, động tác đâm vào càng mạnh, hắn bỗng đổi tư thế đè nàng dưới thân rồi nâng chân nàng lên ra sức cày cấy, “Tính cách nàng, cơ thể nàng, trái tim nàng, bất kể thứ gì của nàng, ta đều thích hết." "Bạch bạch bạch bạch." Hắn càng làm càng dũng mãnh, bụng dưới đánh lên mông tròn, phát ra tiếng động hết sức dâm mỹ. "Ư ư ư" Bụng dưới Vệ Giai Quân căng trướng lợi hại, nàng có cảm giác, cảm giác tiếng nước vang ầm ầm bên trong. ======== Làm lành rồi, đổi xưng hô.
thế tử tuyệt tình